" Ly nhi, đi thôi." Vạn Kì rũ măt nhìn Tử Ly, ôn nhu nói.
Tử Ly nhu thuận gật đầu, nắm tay Vạn Kì xoay người cùng cô rời đi.
" A Ly...?" Doanh Nguyên có chút vô thố nhìn theo bóng lưng Tử Ly, thấp giọng gọi.
Tử Ly theo tiếng quay đầu nhìn lại, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Doanh Nguyên. Trong đôi mắt thủy sắc liên liên kia loáng thoáng gợn sóng như muốn hỏi: làm sao vậy?
" không có gì, A Ly đi đi." Doanh Nguyên quay người lắc đầu.
Sao nàng lại thấy mất mát cơ chứ?
Thật là kì quái.
Vạn Kì ôm ngang Tử Ly, hai ba bước đã biến mất sau những bức tường gạch đẹp đẽ.
Doanh Nguyên công chúa lẳng lặng đứng trước cửa điện nhìn theo, một thân cung trang đỏ như máu nổi bật giữa cảnh sắc tàn tạ của Đông Mịch cung.
Rõ ràng cung trang đã sớm phai màu, rõ ràng hồng y đã sớm chắp vá nhiều chỗ, rõ ràng vải dệt là loại vải thô thấp kém rẻ tiền, thế nhưng Doanh Nguyên vẫn cứ đẹp đẽ mà nổi bật.
.
" tỷ tỷ, Doanh Nguyên tỷ..." Tử Ly ngẩng đầu nhìn Vạn Kì, hai tay vòng qua cổ cô, gió lùa vun vút bên tai cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bé.
" sau này Ly nhi đừng chơi với nàng ấy nữa." Vạn Kì rũ mắt nhìn cô bé trong lòng, ôn nhu nói.
" tại sao ạ?" Tử Ly khó hiểu nhìn cô.
Vạn Kì lắc đầu không đáp.
Tử Ly thấy vậy cũng im lặng không tiếp tục hỏi, chỉ là thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-mat-the-chi-ta-la-doa-ki-hoa/4017023/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.