Gió tuyết càn quét qua cửa tiệm, đem toàn bộ người bên trong đắp thành người tuyết. Mấy hắc y nhân càng thảm hơn, hoàn toàn bị đông thành tượng băng.
Diễm Tuyết Quân vẫn nở nụ cười không hề có chút sát khí, nhẹ nhàng mân mê khăn tay, hướng chủ quán tạ lỗi:
- Khiến quán ngươi gặp khó dễ rồi, toàn bộ tiền sửa chữa đồ đạc hư hỏng cứ tính cho ta.
Nói xong, nàng đứng dậy, đi theo tiểu nhị lên phòng mà mình đã thuê, để lại sảnh dưới là một mảnh tuyết trắng, cùng với Tiếu Mạn Sinh vừa kịp ngồi xuống bàn nhấp một ngụm trà lạnh đến cả máu cũng muốn đông lại.
Mẹ ơi phụ nữ thật đáng sợ.
Tiếu Mạn Sinh vừa đi vừa nghỉ mất năm ngày mới đến được Biên Hòa trấn, cả một trấn lớn như vậy nhưng chỉ có khách điếm này mở cửa. Ai ngờ vừa ngồi chưa ấm chỗ đã gặp phải một trò khôi hài như vậy, cuối cùng bản thân cũng gặp tai bay vạ gió. Tiếu Mạn Sinh ôm hai tay run rẩy, rất không có hình tượng hắt xì một cái.
Diễm Tuyết Quân đi đến giữa cầu thang bỗng dừng lại. Nàng nghiêng đầu, nhìn thân hình gần như bị tuyết chôn vùi ở góc sảnh, bỗng đổi ý quay lại.
- Vị muội muội này, thực xin lỗi, không sao chứ? Diễm Tuyết Quân đưa ra một chiếc khăn tay cho Tiếu Mạn Sinh. Cô nhìn thoáng qua nó, thật sự không biết có nên nhận hay không. Cái khăn tay này chẳng phải nàng vừa dùng để lau bàn hay sao?!
Tiếu Mạn Sinh mặt lạnh:
- Ta không sao đâu, cảm ơn tỷ tỷ.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-luan-1001-cach-chet-cua-nu-phu/4057178/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.