Dương Viễn từ trong phòng thi bước ra, vốn lúc đầu hắn thấy thời gian còn một nửa mới hết giờ, vậy mà không ngờ vừa ra cổng đã bắt gặp Tiếu Mạn Sinh đang ngồi xổm ngẩn người.
Thật ra khuôn mặt của Dương Thuần và Dương Viễn đều không chê vào đâu được, Dương gia từ trên xuống dưới người nào cũng mang nhan sắc động lòng người. Từ nhỏ Dương Viễn đã thích đem cô thay đủ loại váy vóc, càng biết cô hợp với loại quần áo tinh xảo cầu kì, từ nhỏ toàn bộ đồ Dương Thuần mặc trên người đều chọn theo ý thích của hắn. Hiện tại, chiếc váy cô đang mặc trên người là bộ hắn vừa ý nhất, khiến cho khuôn mặt vốn không chút huyết sắc của cô càng phá lệ khiến người khác yêu thương. Một vài nam nhân cùng trường đi ngang qua đều ngoái lại nhìn nhiều thêm vài lần. Dương Viễn chẳng hiểu sao có chút không thoải mái, trừng mắt nhìn người vừa đi ngang qua, đá Tiếu Mạn Sinh đang ngồi xổm trên đất một cái:
- Này, đừng nói chị không làm được bài liền bỏ ra ngoài sớm đấy nhé, thật mất mặt Dương gia.- Nghĩ nghĩ một lúc, hắn lại âm dương quái khí nói:- Nhưng mà chị cứ yên tâm. Cho dù chị không được nhận vào trường em cũng sẽ nuôi chị đến cuối đời.
Tròng dây xích vào cổ tao nuôi không khác gì sủng vật chứ gì? Chị mày không quên trên cổ vẫn có một cái vòng kim loại đâu, không cần nhắc, cảm ơn! Tiếu Mạn Sinh xoa xoa cái mông bị đạp đau, bàn tay vuốt ve chuỗi Phật châu trên tay, cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-luan-1001-cach-chet-cua-nu-phu/4057144/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.