Edit + Beta: SSNNA_anh12 Gương mặt Lạc Yên tín nhiệm mà nhìn hắn, còn hướng hắn cười cười: “Ta tới chơi a!” Nàng nhấc cánh tay hắn lên, quơ quơ, tiếp tục nói: “Ta vừa mới ở bên ngoài nhìn thấy ngươi, cho nên liền nhảy vào đây.” Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ thở dài, không tán đồng mà nói: “Về sau không được làm việc nguy hiểm như vậy nữa, vạn nhất ta làm ngươi bị thương thì sao bây giờ?” Lạc Yên lắc đầu: “Sẽ không! Ta tin tưởng ngươi sẽ không thương tổn đến ta.” Nữ hài tử chuyên chú nhìn, trong ánh mắt thanh triệt chỉ có một mình hắn. Hàn Lạc Thần ngẩn người, lấy lại tinh thần, nhịn không được điểm điểm cái mũi nàng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi a……” Chính hắn cũng không có phát hiện, ngữ khí nàycủa hắn thật ôn nhu. Hàn Lạc Thần nhìn nhìn xung quanh, hỏi: "Sao lại chỉ có một mình ngươi vậy?" Ý tứ là hỏi nàng sao lại không mang theo người. Lạc Yên không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng: “Ai nha, ta chỉ là tùy tiện ra ngoài đi dạo mà thôi, còn muốn mang theo ai a?” Thanh âm nàng về sau dần dần nhỏ xuống, rõ ràng là chột dạ. Giờ này đã không còn sớm, nàng vẫn còn ở bên ngoài, hơn nữa lại không mang theo người nào, nơi nào là ra ngoài đi dạo mà thôi? Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ thở dài, nói: “Bây giờ đã không còn sớm, ta đưa ngươi trở về." “Không cần!” Lạc Yên lập tức lắc đầu, thanh âm cũng thực gấp. Sau khi phản ứng lại liền cười gượng một tiếng: “Ý ta là.....chúng ta vừa mới gặp nhau, còn chưa có nói chuyện tử tế ngươi lại muốn đưa ta trở về, ta không cần!” Vẻ chột dạ trên mặt nàng che dấu không tốt, đều lộ ra ngoài. Hàn Lạc Thần thật muốn đỡ trán: “Nói đi, phát sinh chuyện gì?” Dừng một chút, lại nói: “Nhất thiết phải nói thật.” Đôi tay nhỏ nhắn của Lạc Yên nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn, trên mặt là biểu tình đáng thương cực độ: "Ta nói cho ngươi, ngươi đừng mắng ta……" Hàn Lạc Thần: “…… Nói đi, ta sẽ không mắng ngươi.” Lạc Yên chớp chớp đôi mắt: “Ngươi thật sự sẽ không mắng ta?” Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ: “Ta bảo đảm không mắng ngươi.” Lạc Yên cắn cắn môi dưới, ấp úng nói: “Ta……rời nhà ra đi……” Thanh âm về sau thấp đến gần như không tiếng động. Nhưng thân là một người tập võ, Hàn Lạc Thần tự nhiên nghe thấy được lời nàng nói, đôi mắt trừng: “Tại sao lại muốn rời nhà ra đi? Hử? Ngươi……” Thấy hắn đang tiếp tục muốn nói, Lạc Yên liền lấy tay che miệng hắn lại, nàng vô tội mà chớp chớp mắt: “Ngươi đã nói là không mắng ta.” Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hàn Lạc Thần lại phải nhiều lần bất đắc dĩ như vậy chỉ trong một ngày. Kéo tay nàng xuống, thở dài: “Ta không mắng ngươi.” Nhưng mà…… “Ta chỉ là hỏi ngươi tại sao lại rời nhà trốn đi.” Nói đến cái này, mặt mày Lạc Yên liền hớn hở lên: “Ta phải làm nữ hiệp, nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa!" “Hả?” Hàn Lạc Thần có chút không thể lý giải mạch não của nàng: “Đây là nguyên nhân ngươi rời nhà trốn đi?” Cha mẹ nàng không đồng ý cho nàng ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, cho nên nàng mới rời nhà trốn đi? “Không phải, không phải!” Lạc Yên lắc mạnh đầu: “……Bọn họ nói ta phải cùng ca ca luyện tốt võ công trước……Ta đã muốn làm nữ hiệp, giúp đỡ chính nghĩa từ lâu cho nên liền trộm chạy ra!” Hàn Lạc Thần đỡ trán, “…… Ta đưa ngươi trở về.” Lạc Yên: “!!!” Nàng lập tức lắc đầu: “Ta không cần! Ta không quay về!” Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ: “Vậy kế tiếp ngươi có tính toán gì không?” Lạc Yên chớp chớp mắt, nói: “Ta có thể đi theo ngươi không?” Nàng lộ ra biểu tình khổ sở: “Ta không mang cái gì hết……" Hàn Lạc Thần lúc này mới chú ý tới, vị cô nương này rời nhà trốn đi là cô độc một mình, tức khắc càng thêm bất đắc dĩ, hỏi nàng: “Ngươi đã ra ngoài bao lâu? Ăn cơm chưa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]