Chương trước
Chương sau
"Có người rơi xuống nước!"

Ninh Hiên đi ra từ đám người chen chúc, chiếm cứ một vị trí ngắm cảnh tuyệt đẹp, một bên cắn hạt dưa, một bên nhìn làn sóng nhỏ trên biển.

Mắt thấy sóng biển càng ngày càng nhỏ, đột nhiên trong đầu Ninh Hiên vang lên một tiếng ói nhỏ rất sốt ruột.

[Thối Hiên, mau cứu boss phản diện đang rơi xuống nước đi, hắn là đối tượng công lược của nhiệm vụ lầm này!]

"Chết tiệt" Ninh Hiên nhìn mấy làn sóng nhỏ ở trước mặt, thầm mắng một tiếng ném hạt dưa xuống, "Phốc Phốc" một tiếng nhảy xuống biển.

"Thiếu gia! Thiếu gia nhảy xuống biển, nhanh lên! Mau cứu thiếu gia!" Cũng may là mùa hè, nước biển mùa này không tính là lạnh, nhưng thật sự là cmn nó mặn.

Ninh Hiên dùng cánh tay ôm lấy cổ nam nhân, cố sức vùng vẫy trong nước. ads



Cũng may BOSS nhân vật phản diện này vừa gầy vừa nhỏ, bộ dạng suy dinh dưỡng, nếu không cô đã sớm buông tay.

Đã sớm có người đưa pháo cứu sinh xuống cho bọn họ, Ninh Hiên cũng không ở trong nước lâu đã bị người kéo lên thuyền cứu sinh.

Biển cuối cùng đã trở lại bình tĩnh, chỉ còn lại một vài gợn sóng nước phía sau du thuyền.

"Tên nhóc thối, hiện tại nhân vật phản diện đều thảm như vậy sao?" Ninh Hiên nhấc chân đá tên cô vừa mới kéo lên.

Gầy không một chút thịt, giống như một bàn tay có thể bẻ gãy cả người vậy.

[Nhân vật phản diện nào không bị ngược đãi một chút để trả thù xã hội chứ.]

"Cũng biết kết kinh nghiệm sao?" Ninh Hiên nhướng mày.

[Chứ sao, tôi đã không còn là tiểu kim long giống như lúc trước, chỉ biết uống sữa.]

Trong lúc nói chuyện, thuyền cứu sinh đã dựa vào chiếc thuyền du lịch xa hoa kia mà dừng lại, Ninh Hiên dùng sức kéo cánh tay nam nhân, kéo tên kia thành tư thế ngồi thẳng.

Đột nhiên trái tim truyền đến đau đớn, giống như có người cầm kim đem trái tim từng chút từng chút đẩy ra.

Không đợi cô kịp phản ứng đã hai mắt đen sầm lại.

[Thối Hiên. quên nói, thân thể này có bệnh tim.]

Trong không gian hệ thống, Ninh Hiên ôm tay nhìn tiểu Kim Long trước mặt kẹp đuôi, vẻ mặt xin lỗi.

[Thối Hiên xin lỗi nha.]

Rồng vàng nhỏ đã không tìm thấy lý do cho chính mình, nó sai là sai, bây giờ nói gì cũng không thể cứu vãn.

Nhưng không có hệ thống nào có lỗ hổng như nó, nó dựa vào quan hệ tìm được hệ thống này làm việc, vốn đồng nghiệp đã xem thường nó, nếu bị hệ thống Bạch Liên Hoa cách vách biết được, không chừng còn ở trước mặt đồng nghiệp khác nói xấu nó như thế nào nữa.

Nghĩ đến đây tiểu Kim Long khóe miệng chậm rãi bĩu môi, bộ dáng muốn khóc.

Trong lòng Ninh Hiên dâng lên một chút dự cảm không tốt. "Ngươi không phải muốn khóc chứ?"

Những lời này không biết là đụng phải cái gì công tắc thần kỳ gì, một giây sau Tiểu Kim Long liền "Oa" khóc cho nàng xem, một hàng nướu răng màu hồng phấn phơi bày trong không khí.

"Ta không có trách ngươi." Ninh Hiên có chút không biết làm sao.

Cô cũng không biết dỗ dành đứa bé!

Tiểu Kim Long nhìn về phía Ninh Hiên, mở móng vuốt muốn ôm.

Ninh Hiên ôm người vào trong ngực.

Tiểu Kim Long hai tháng tuổi tựa như đứa nhỏ hai tháng tuổi, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau nước mắt liền ngừng lại.

Lúc này tiểu Kim Long Trai ở trong ngực Ninh Hiên, vẻ mặt khó có thể mở miệng xấu hổ.

[Thối Hiên, tôi muốn uống sữa.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.