"Đứng làm gì, ngồi đi." Ninh Hiên cầm lấy đũa, tối hôm qua không ăn bao nhiêu, hơn nữa dậy muộn, bụng trống rỗng khó chịu.
Cho dù là cháo trắng nàng cũng có thể uống ba chén.
Bất quá Ninh Hiên chung quy vẫn đánh giá quá cao mình, sau một chén cô liền uống không nổi.
Bạch Trạch Nhiễm lấy một cái bát sạch sẽ rồi từng ngụm từng ngụm ăn hết, phải biết rằng mỗi ngày hắn vì tiết kiệm tiền đều không ăn điểm tâm.
[ Đinh, giá trị hạnh phúc +5, giá trị hạnh phúc trước mắt -35]
Thoải mái a, trong lòng Ninh Hiên đừng nói là đẹp biết bao, nếu có thể, cô muốn sống đến thiên hoang địa lão ở vị diện này.
ads
"Ăn xong rồi?"
Những ngày tiếp theo, Ninh Hiên chính là không ngừng cho Bạch Trạch Nhiễm ăn.
Có cái gì ngon thú vị, sờ một cái liền không cần, ném đến chỗ tiểu nô lệ.
Bất quá một tháng hai bà cháu đã bị Ninh Hiên nuôi trắng trẻo mập mạp, một chút cũng không có bộ dáng suy dinh dưỡng lúc mới tới.
Bất quá làm cho Ninh Hiên cao hứng là giá trị hạnh phúc cũng tăng lên không ít, rốt cục không còn là số âm nữa.
"Tiểu nô lệ lại đây." Ninh Hiên vừa ngậm một cây tăm vừa chơi game vừa chào hỏi Bạch Trạch Nhiễm: "Ăn hết số hoa quả còn lại. "
"Thân thể thiếu gia không tốt, nên ăn nhiều hoa quả."
Lá gan nô lệ này được nàng nuôi càng ngày càng mập, cũng dám quản nàng!
Nghĩ như vậy miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ky-chu-la-nguoi-khong-the-treu-vao/2595088/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.