"Này, tôi là bố nó. Ngoài chúng ta ra, sẽ không có người thứ ba biết được. Bây giờ Thiên Thiên đã trưởng thành và bắt đầu tiếp quản công ty. Sớm muộn gì tài sản của hắn cũng thuộc về con gái chúng ta. Nếu cô ghét người đàn ông đó đến vậy, hẳn đó là sự trả thù lớn nhất đối với hắn."
Những người đàn ông cười, đồng thời đặt một nụ hôn ngọt ngào lên khuôn mặt Bối Anh Nguyệt, và cố tình hạ giọng để khiến bà vui lòng.
Bố nó?!
Tống Luân hít một hơi, suýt nữa ngất đi.
Tống Thiên không phải là con gái của mình?!
Người phụ nữ chết tiệt này đã giấu ông ta lâu như vậy sao!
Chẳng trách Bối Anh Nguyệt cứ thúc giục sớm kết hôn, thì ra trong bụng bà ta còn có đứa con hoang, muốn ông đổ vỏ đây mà!
Tống Luân tự hỏi bản thân, sau khi kết hôn, ông rất nghe lời bà, rõ ràng là bà không giữ trinh tiết, ông còn ngốc đến mức để bà sống tự do vì sợ bà mặc cảm, nên mới ra cớ sự hôm nay.
... Chỉ trong giây lát mà đất trời như muốn sụp đổ!
Hai người nói gì nữa thì ông không rõ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, giết đứa con hoang và người đàn ông kia.
Nhưng cuối cùng, ông đã chọn cách im lặng.
Việc cần làm trước nhất là trở về làm xét nghiệm ADN.
Khi có kết quả rồi hẳn tính sổ từng đứa một!
Tống Luân nghiến răng, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, rồi lặng lẽ rời đi.
[ Muội Tạp, Tống Thiên thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ky-chu-hom-nay-lai-hac-hoa/1181450/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.