"Em không ngủ được... Đại Bạch kể chuyện hồi xưa cho em nghe được không... Em nhớ hồi bé trước khi đi ngủ ngày nào bà cũng ngồi kể chuyện xưa, nhưng sau khi bà ngoại qua đời... A Li không còn được nghe chuyện xưa trước khi đi ngủ nữa..."
Lạc Li cọ cọ vào lòng anh, nũng nịu.
Trái tim như mềm nhũn, Bạch Dục ôm tay cô, vỗ vỗ lưng trấn an:
"Được, nha đầu muốn nghe gì nào?"
"Cái gì cũng được... A Li thích giọng của Đại Bạch... sẽ khiến A Li yên tâm..."
Lạc Li nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trúc xanh nhẹ nhàng chỉ thuộc về anh, nói khẽ.
Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.
Thanh âm Bạch Dục rất gợi cảm, trầm thấp và rõ ràng, nhịp tim điềm nhiên bình yên đập.
Lạc Li thỏa mãn cọ lên ngực anh, tìm một vị trí thoải mái, dần bước vào giấc mộng đẹp.
"Ngủ ngon, cô gái của anh..."
Trong lúc mơ màng, một nụ hôn nhu hòa lướt qua trán cô, hai người ôm nhau cũng đánh một giấc thật say.
Thời gian sau, mọi thứ trở lại như bình thường, Lạc Li và Bạch Dục vẫn chung đụng nhau hằng ngày, nhưng lại có chút gì đó không giống.
Một tuần sau, 438 lên tiếng nhắc nhở.
【Muội tạp, hôm nay Tống Tuyết sẽ đến salon làm tóc.】
Lạc Li nở một nụ cười thâm ý, từ ghế sofa đứng dậy xông vào phòng bếp, ôm lấy vòng eo thon gọn của Bạch Dục đang chuẩn bị bữa sáng.
"Đại Bạch!"
"Ngoan, xong ngay đây."
Bạch Dục cho rằng cô đói bụng, cũng không quay đầu lại, tùy ý để cô ôm anh, ôn nhu nói.
"Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ky-chu-hom-nay-lai-hac-hoa/1181439/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.