Nhưng nếu không phải Tô Lạc Li, còn có thể là ai?
“Không cần vội, nếu đã là hồ ly, hẳn sẽ có ngày lộ đuôi, chúng ta cứ chờ đốiphương chui đầu vô lưới là được.”
Thang Tử Hành cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tia hắc ám.
****
Đêm đó, Bạch Dục phá luật thức trắng đêm.
Chỉ cần nhắm mắt lại, tất cả những gì trong đầu anh đều là dáng vẻ ẩn nhẫn ủy khuất của Tô Lạc Li.
Người khiến nha đầu thương tâm khổ sở, ai anh nhất định sẽ không buông tha.
Nhưng anh biết rõ hơn bất kỳ ai khác, nha đầu thích tên cặn bã kia như thế nào!
Nếu anh động vào Giang Hoài, sợ rằng cô sẽ hận anh cả đời...
Lòng có chút buồn bực, không tài nào giải tỏa cũng không thể giải tỏa, tư tưởng cứ lại thay đổi, giữa hai lông mày mơ hồ hiện lên u ám thương tâm, rồi lại mau chóng biến mất Bạch Dục đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu uống rượu, lúc này đây, ngoài mượn rượu giải sầu, anh cũng chẳng làm gì được.
Vừa mở cửa, anh liền thấy Tô Lạc Li bó gối ngồi bên ngoài.
Cơ thể bé nhỏ co rúm lại thành một khối, mặt vùi vào đầu gối run lên, yếu ớt.
“Nha đầu!”
Bạch Dục thở nhẹ một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng.
Da lạnh như băng, nghĩa là, cô đã ngồi ngồi ở đây rất lâu.
“Đại Bạch... thật xin lỗi, có phải em đã làm phiền anh không… Em, em chỉ là không muốn đợi…”
Lạc Li chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt rơi đầm đìa, vì cắn răng khóc thầm quá lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ky-chu-hom-nay-lai-hac-hoa/1181435/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.