“Nơi đây là?”
Diệp Lý cảm nhận một tia chói chang lướt qua mắt, hắn đưa tay che lại. Nhưng khi giơ tay lên, hắn ngẩn người ra.
Đã mấy tháng kể từ ngày mà ở ma giáo trở về, rồi lại trở về ma giáo. Hắn đã không cảm nhận được thế nào là màu sắc nữa.
Giờ hắn lại cảm thấy chói mắt, hắn đây là đang mơ?
Nhìn những ngón tay trắng nõn không tỳ vết, hắn thở dốc cố gắng gượng dậy tựa vào gốc cây cổ thụ.
Vết thương sau lưng tuy rằng đau đớn, nhưng nội lực trong người giống như trăm sông đổ về biển, cuồn cuộn rồi rào. Hắn che lại mắt, môi khẽ nhếch nhẹ, nhưng càng lúc khóe môi càng rạng rỡ, cuối cùng hắn ôm lấy bụng mình, vừa cười những nước mắt lại lăn dài.
Rốt cuộc...
“Aaaaaaaaa hahahaha... rốt cuộc thì, ma giáo giáo chủ, ngươi hãy đợi đó! thù này, nhất định Diệp Lý ta phải báo!”
Sau khi bình tĩnh lại, hắn lại nghi hoặc, hắn đã được ai cứu ra sao? Tại sao lại tỉnh lại ở đây, độc trong người cũng đã được giải, thật là khó hiểu.
Mấu chốt là ra được hỏi đây đã. Diệp Lý cầm lấy thanh kiếm trên mặt đất, lảo đảo đi ra khỏi khu rừng. Nhưng ngay sau khi hắn vừa đi, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện ở dưới tán cây. Đó không ai khác chính là Bàng Uyên, cô bé trầm tư, nhìn theo con đường mà Diệp Lý rời đi.
Một ngọn gió thổi qua, nơi đó đã không còn ai cả, chỉ còn lại tiếng than dài bất đắc dĩ.
Cuối cùng cũng tìm thấy một quán trọ ở ven rừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-khach-vang-lai/1258727/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.