Cuối cùng thì hôn lễ của Bàng Uyên và Nhậm Tinh Hà cũng đã được tổ chức.
Trên đỉnh Doãn Thiên, tất cả nhân sĩ giang hồ đều tới đây, ai ai cũng có vẻ hoan hỉ, chúc mừng cho đôi uyên ương này.
Bàng Uyên một thân hỉ phục, trên miệng miễn cưỡng tươi cười. Nhậm Tinh Hà thấy vậy, lặng lẽ nắm lấy tay Bàng Uyên, cho nàng ta một nụ cười cổ vũ.
Trên ghế trưởng bối, Nhậm thành chủ sắc mặt hồng nhuận, có vẻ tâm trạng rất tốt. Hắn không ngờ đến, con trai của hắn kiệt ngạo khó thuần, trong một lần cãi nhau với hắn nông nổi đi ra ngoài, cuối cùng lại rước được con dâu về.
Hắn cười đến chòm râu đều vểnh lên.
Từ bây giờ hắn gặp những đồng liêu đều có thể khen con trai hắn rồi, nghĩ đến đã thấy mỹ mãn.
“Nhậm công tử, sao mãi không thấy nhà gái đến thế?”
“Đúng vậy, đúng vậy đấy, hay nhà gái thần bí đến nỗi chúng ta đây cũng không được biết?”
Nhậm Tinh Hà gượng cười không nói, bàn tay nắm lấy tay của Bàng Uyên càng chặt.
“Bởi vì nhà gái thân mật với ma gáo, ta nói đúng không? Nhậm thiếu gia?”
Lúc này, một giọng nói chua chát vang lên, mọi người đều ngước đi qua. Dẫn đầu đoàn người là Ngạo Tàng Cát, cháu của Ngạo Tàng Kính, bởi vì Ngạo Tàng sơn chủ đang tìm kiếm ái nữ mất tích, cho nên Ngạo Tàng Cát dẫn người đến thay.
“Thì ra là Ngạo Tàng sơn trang, hạnh ngô, không biết vị công tử này nói thế là ý gì?”
Nhậm thành chủ từ trên ghế chủ vị đi xuống, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-khach-vang-lai/1258724/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.