“Bàng Uyên, cho muội kẹo này!”
“Huynh đến rồi!”
Bàng Uyên chạy ra ngoài, sắc mặt mừng rỡ, Tôn Tuyền ngồi dưới mái hiên trầm tư. Tay nàng vẫn cầm tách trà đã nguội, rốt cuộc hôm qua, thông báo từ JSS đã rất rõ ràng, vết kiếm đó có độc, thường xuyên có thể khiến tâm trí của nàng cuồng loạn.
Nàng đặt tách trà xuống, khóe mắt liếc nhìn đến đang nghiêm túc huy kiếm Diệp Lý, trong lòng khá là vừa ý. Những người đã mất hết bản năng sinh tồn thế này, cần tạo cho họ một mục tiêu mới, bất kể là yêu hay hận. Mà Diệp Lý, rõ ràng tiếp cận hắn vì tình yêu thì chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ, chi bằng ngay từ đầu đã khiến hắn hận.
“Tôn Tuyền tỷ, đây là Nhậm Tinh Hà, bằng hữu của muội!”
Bàng Uyên bẽn lẽn kéo theo một thanh niên đến trước mặt Tôn Tuyền. Tôn Tuyền ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy người thanh niên khí chất nho nhã, trong mắt vô cùng yêu thích Bàng Uyên.
Nhậm Tinh Hà gặp Tôn Tuyền, giống như gặp phải trưởng bối của ái nhân, vô cùng khẩn trương, hắn ta lắp ba lắp bắp chắp tay đối với Tôn Tuyền.
“Đệ tử là Nhâm Tinh Hà, bằng...bằng hữu của Bàng Uyên!”
“ Ây da, sao lại nói bắp rồi, đừng khẩn trương, Tôn Tuyền tỷ rất tốt!”
Tôn Tuyền hai mắt nhìn thẳng Nhậm Tinh Hà, nội lực như dòng sông dữ dằn quét qua mọi thứ mà ép thẳng xuống hắn. Hắn ta đôi chân run rẩy, trên trán thấm đẫm mồ hôi nhưng nhất quyết không hé răng nửa lời. Bàng Uyên còn không biết chuyện gì mà tung tăng tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-khach-vang-lai/1258717/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.