Cuối cùng, Tôn Tuyền cũng được nhận làm đệ tử của Ngạo Tàng sơn trang, cô cố ý phong ấn nội lực của mình, trở thành một võ giả có tư chất bình thường.
Lúc này tất cả mọi đệ tử mới nhập môn hôm nay đều được phát đồng phục, Tôn Tuyền khoác trên mình bộ đồng phục màu trắng có chút nhíu mày.
Thât không thích màu trắng, màu đen mới là thích hợp cô nhất.
Người chủ trì thu đệ tử là một thanh niên, có lẽ cũng là huynh đệ của Diệp Lý, hắn ta nhanh chóng phân phối đệ tử đi các viện.
Trước khi đi vào Ngạo Tàng thì Tôn Tuyền đã điều tra Diệp Lý đang ở nơi nào. Hay biết rằng hắn ta đa được chuyển tới Trúc Thanh viện, viện vừa hoang vu vừa cách xa nơi ở chính của các đệ tử trụ cột Ngạo Tàng.
“Chu Bân tới Bách Hợp Viện...”
“Trần Vinh tới Hải Đường Viện...”
“...”
“Tôn Tuyền... tới Trúc Thanh Viện!”
Toàn trường ồ lên, Tôn Tuyền cong cong khóe môi, cô dùng chút thủ đoạn để khống chế giọng đọc của đệ tử tuyên bố, thành công đi tới Trúc Thanh Viện. Còn thủ đoạn gì sao? Không quan trọng, quan trọng là đạt được mục đích.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, ánh mắt đặt trên người Tôn Tuyền, có đồng tình, có khinh thường, có cười nhạo nhưng Tôn tuyền chẳng thể quan tâm đến vấn đề này nên rất thản nhiên tiếp nhận.
Cùng lúc được phân tới Trúc Thanh Viện là một tiểu cô nương nhìn có chút ngốc, cõng hai đại đao phía sau lưng, vừa dữ dằn vừa đáng yêu, mặt nàng ta khổ như ăn phải khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-khach-vang-lai/1258709/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.