Tiểu Mang dẫn Nhạc Ly đi đến một ngôi nhà gỗ, ở đó tụ tập rất nhiều khất cái, có đủ mọi lứa tuổi. - Tiểu Ly, muội có thể hỏi những điều mà muội muốn biết, họ là khất cái, thường đi khắp nơi, do đó tin tức cũng linh thông, chỉ cần muội chịu trả tiền. Nhạc Ly nhìn Tiểu Mang, rồi lại nhìn họ, có chút do dự, nàng mới vừa có một khoản tiền, định để tìm được Lam Họa xong sẽ dùng, thật là làm khó hầu bao nàng quá đi. Tiền luôn từ biệt nàng mà đi. Nhạc Ly tiến lên: - Ai có thể biết được người sống ở Bá Nam phủ, phía Đông kinh thành, khoảng vào nửa tháng trước, tức vào Tết Nguyên Tiêu, họ chuyển ra ngoài đúng không? Mọi người có biết họ chuyển đi đâu không? - Ta có nhớ về tối hôm đó, tại vì hôm đó là Tết Nguyên Tiêu, lúc ấy cũng rất muộn rồi, ta lúc ấy sang bên phía Đông để xin ít tiền, ta thấy có một đoàn xe ngựa, nhìn cũng không nổi bật, nhưng lúc ấy đã nửa đêm rồi, trời lại mưa mà họ vẫn ra ngoài, đi về phía Bắc. Ta chỉ biết có vậy. Một người khất cái nhìn khoảng tầm trung niên, vừa nói vừa nhớ lại. Nhạc Ly vội đưa xâu tiền cho y. Nhưng như thế vẫn chưa biết cụ thể họ ở đâu. - Họ nhìn như thế nào? Ngươi miêu tả rõ ràng, để xem trong những người ở đây có ai gặp qua? Nhạc Ly ngẫm nghĩ một lát, rồi nói với khất cái trung niên, sau đó nhìn xung quanh, chờ đợi trả lời. Sau đó một người tiếp một người, rôm rả thảo luận, người này gặp ở đây, người kia nhìn thấy ở chỗ này. Nhạc Ly cau mày suy ngẫm, xâu chuỗi các đoạn lại, để ra đáp án. Tìm được chỗ ở hiện tại của Lam Họa. Nhạc Ly gấp không chờ nổi, nhanh chóng đưa bọn họ các xâu tiền, nói cảm ơn, rồi kéo Tiểu Mang đi. - Mang ca, lần này từ biệt, thực sự là khó có thể gặp lại. Đây là cây nhân sâm năm mươi năm, ta muốn huynh đưa cho chưởng quầy, tuy cũng không phải đặc biệt hiếm lạ, nhưng đó là tấm lòng của ta, mong chưởng quầy nhận lấy. Còn đây là của huynh. Nhạc Ly vừa nói vừa lấy đồ từ trong tay nải, nhân sâm nàng đã gói cẩn thận, còn lấy ra một mảnh lá vàng đưa cho Tiểu Mang. Tiểu Mang định duỗi tay từ chối. - Huynh không cần từ chối, dù gì trong thời gian qua nhờ có sự giúp đỡ của huynh, ta có thể sống được ở đây, cũng là may mắn ta đã gặp được hai người. - Vậy ta đành nhận lấy. Tiểu Mang thấy Nhạc Ly nói đến bước này cũng không từ chối nữa, như thế quá giả, tuy ngay từ đầu hắn cũng không có ý định giúp đỡ gì, nhưng sau đó quen biết một thời gian, hắn coi Nhạc Ly như muội muội, có thể giúp liền giúp. Sau lần gặp gỡ này hắn có cảm giác sẽ không gặp nhau nữa. Nên Tiểu Mang có điểm quyến luyến. - Không cần chào từ biệt Tiền chưởng quầy sao? - Không cần, không gặp sẽ tốt hơn. Ta đi đây, huynh cũng nên chú ý thân thể, cố gắng chăm lo cho thê tử và hài tử của huynh. À đúng rồi, súyt nữa ta quên mất, đây là quà cho cháu trai. Lần này, ta phải đi rất xa, sẽ không quay về. Tạm biệt. Nhạc Ly nói xong, quay đầu lập tức đi. Hai người chia tay ở ngã rẽ, mỗi người mỗi con đường, giống như hai thế giới của họ khác nhau, cho dù có giao nhau, cũng sẽ phân biệt. Nhạc Ly may mắn nàng được Do Mạn tặng một số lượng thảo dược, nàng đi bán lấy tiền, nếu không cũng chẳng có thể trả tiền để mua tin tức. Cũng trong thời gian sống cùng với Do Mạn, nàng có xem qua những đồ của sư phụ Do Mạn để lại, những quyển sách cổ. Không biết nên nói Do Mạn ngây thơ hay tin tưởng Nhạc Ly, mà lại có thể cho nàng xem những thứ mà sư phụ Do Mạn cất giấu. Ở đó, có nói về cách mở kết giới, sang thế giới tiên nhân, độ chính xác trăm phần trăm vì theo như lời kể, lúc đó sư phụ Do Mạn đã may mắn gặp gỡ tiên nhân. Được tiên nhân cho viên đan dược khi nàng bị thương nặng, chỉ còn mỏng manh hơi thở. Cũng trong lời tự thuật đó, tiên nhân vì muốn tránh sự đuổi giết của kẻ thù, cũng muốn tìm nơi nương tựa cho con gái mình, đã nhờ một vị tướng quân khi y đánh giặc đang trên đường trở về vào khoảng hai mươi năm trước. Chuyện này ngay từ đầu cũng không có người biết, nhưng về sau không biết ai đã để lộ ra, là nhìn thấy tiên nhân. Điều này cũng khớp với những gì mà Nhạc Ly thấy ở Lam Họa. Sau đó mọi chuyện cũng đã diễn ra, vì để mở được kết giới, rất nhiều thế lực tìm đến Lam Họa. Vị tiên nhân đó đã lưu lại ngọc bội, để khi nào con gái của nàng lớn, có thể đi tìm nàng, cái ngọc bội đó phải dùng máu của chính người có cùng huyết thống, tức là của Lam Họa, nhưng còn một điều quan trọng nữa là, cần lấy "đá tím" cho vào trong ngọc bội đó, như thế mới có thể mở ra, lúc đấy kết giới sẽ mở, vị tiên nhân kia cũng sẽ nhận được tin tức. Vì sao lúc đó tiên nhân kia lại giao con gái mình cho người lạ chăm sóc, đó là vì lúc đấy y gặp phải đuổi giết, mở cánh cổng sang thế giới này để không nguy hiểm đến tính mạng của con gái. Vị tiên nhân đó mở được cũng là do dùng hết sức của nàng, sau lần đó nàng chỉ có thể quay về thế giới kia, một là để báo thù, hai là để dưỡng thương. Sau đó một mình y trở lại thế giới kia, hơn hai mươi năm, cũng đủ y giải quyết rắc rối đó. Và bây giờ chắc tiên nhân đó cũng đang chờ đợi sự xuất hiện của Lam Họa. "Đá tím" cũng là tiên nhân đưa cho sư phụ của Do Mạn, nhằm mục đích khi Lam Họa trưởng thành, khi đó sự việc mình không phải là con gái tướng quân sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn, và hơn nữa y cũng không tin tưởng hoàn toàn vào vị tướng quân kia, sợ sẽ lợi dụng việc đó nhằm mục đích khác. Nàng đang chờ đợi, bởi vì nàng bây giờ nếu một mình, cũng không mở được kết giới. Nhạc Ly đi rất lâu, xoay chuyển, lòng vòng, cuối cùng cũng tìm được Bá Nam phủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]