Edit: Bối tiểu yêu ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ Tư Vân Tà lực chú ý không có ở cái hộp gỗ, ngược lại tất cả đều đặt trên người Tuyên Vân Chi, môi mỏng ngậm cười, lơ đãng hỏi một câu “Em không thích cây trâm này?” Tuyên Vân Chi lấy cây trâm từ hộp lấy ra, trong nháy mắt một tia hồng quang chợt lóe chui vào giữa mày Tuyên Vân Chi rồi biến mất cực nhanh. Cô không chú ý tới, nhưng Tư Vân Tà lại nhìn thấy rõ ràng. Hắn đến gần cô một phen ôm cô vòng lòng. Cười đến vui vẻ “Quả nhiên, chỉ có mình em thấy được nó.” Hắn nói chuyện nhưng thanh âm rất nhỏ, cũng không phải đang nói cho Tuyên Vân Chi nghe, mà chỉ là đang lẩm bẩm nói với chính mình. Cô một tay nắm lấy cây trâm bị hắn cao hứng ôm chặc mà không hiểu. Bất quá này cũng không quan trọng, cây trâm này rất vừa ý cô, liếc mắt một cái liền thích. Còn nữa …. xem cách chạm trổ, hẳn là cây trâm cực phẩm. Nửa giờ sau, hai người từ nhà cũ đi ra, Tuyên Vân Chi trên tay cầm một cái hộp gỗ màu đỏ vui mừng ra mặt. Tư Vân Tà một bàn tay nắm eo cô đi bên cạnh nhìn dáng vẻ tâm tình cũng không tồi. Cô nhìn đến cửa chính mắt dừng trên chiếc Hãn Mã* màu đỏ kiêu ngạo, rồi lại nhìn đông nhìn tây xem xét. (* Hãn Mã tên lóng của hãng xe Hummer mà người TQ hay gọi) “Vì sao Đường Nhất không đi cùng chúng ta?” Tư Vân Tà cúi đầu nhìn cô cười như không cười “Em xem có ai đi hẹn hò mà ba người không?” Nói rồi liền đưa cô đến ghế phụ, mở cửa để cô ngồi vào rất tinh tế còn che phía trên thành xe tránh cô bị đụng đầu còn rất chu đáo cài luôn dây an toàn cho cô, xong việc mới đến vị trí ghế chính của mình. Bàn tay khớp xương rõ ràng đánh tay lái thượng, nghiêng đầu liếc liếc mắt nhìn Tuyên Vân Chi hưng phấn bừng bừng thưởng thức chiếc hộp, môi mỏng ngậm ý cười gia tăng. Xe xuất phát, chậm rãi rời khỏi Tư gia. Trước cổng công viên một chiếc Hãn Mã màu đỏ ngừng lại, khiến không ít người đi đường vây nhìn. Tư Vân Tà hướng bên ngoài xe nhìn thoáng qua, mày khẻ nhăn “Em xác định muốn ở chỗ này?” Tuyên Vân Chi gật đầu, “Đúng vậy địa điểm đầu tiên là công viên …” Nhưng khi cô nhìn lại, nhiều người như vậy, không chừng Tư Vân Tà sẽ cảm thấy phiền chán, kỳ thật Tuyên Vân Chi cũng không muốn để một đám người thấy tụi cô đi hẹn hò đâu. Đặc biệt là khi Tư Vân Tà xuống xe, rất nhiều cô gái quay quanh nhìn chằm chằm miệng không ngừng kinh hô, cũng không ít người nhanh tay lấy di động chụp ảnh liên tục mọi sự chú ý tất cả đều bị người nam nhân này hấp dẫn. Cô rất bất mãn nha. Tư Vân Tà cũng không khá là bao, hắn cũng lười tỏ ra bộ mặt điềm đạm trực tiếp bày ra dáng vẽ mất kiên nhẫn. Khuôn mặt tuấn mỹ hoan hỏa không có khuyết điểm đang lạnh xuống đến cực điểm của hắn không làm cho mọi người cảm thấy phản cảm, ngược lại sẽ làm người khác cảm thấy là chính mình mạo phạm hắn. Thế cho nên không ít người đều tự giác tan đi, có một bộ phận nhỏ người chưa từ bỏ ý định, nhưng là cũng chỉ dám đứng cách hắn 5 mét mà nhìn. Liền tính là như vậy, Tư Vân Tà cũng như cũ không hài lòng. Như cảm nhận được điều gì đó hắn đảo mắt nhìn về tòa nhà cách đó không xa, đôi mắt thâm thúy không biết suy nghĩ cái gì. Cho đến khi bị một bàn tay mềm mại không xương dắt đi “Đi nhanh đi.” Cô hiện không còn nhiều thời gian nữa phải tận hưởng chút đã. Mọi người xung quanh đều nhìn thấy một thiếu nữ mặc chiếc váy trắng, tay nắm tay một người đàn ông tuấn mỹ, hưng phấn bừng bừng đi trước người đàn ông lười biếng đi phía sau, nhìn vào có vẻ không hứng thú điều gì nhưng vẫn tùy ý cho để cô gái dắt đi ánh mắt chưa một lần rời đi. Hình ảnh tốt đẹp như vậy khiến người khác luyến tiếc phá vỡ. Thế nhưng “Phanh” một tiếng súng vang lên. Quấy nhiễu đàn chim bay tán loạn, kinh hoảng tâm người. Tất cả mọi người kêu sợ hãi hoảng loạn chạy trốn. Tư Vân Tà ngốc lăng nhìn cô gái mới vừa mới cười đùa, đột nhiên ngã xuống, vạt áo trước ngực ướt tảng lớn huyết hồng. - --------------------oOo----------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]