Quân Linh Ưu dìu mẹ Nhậm xuống xe, rồi nhanh chóng đi tới bên cha Nhậm, nhẹ nhàng kéo tay ông mà nũng nịu: 
“Cha à, sao cha không đợi con và mẹ về rồi hẵng cùng tới?” Sau đó lại dùng ánh mắt e ngại và có chút lo lắng mà nhìn về phía Nhậm Thanh Thanh, móng vuốt nhỏ đang cầm tay cha Nhậm liền bấu mạnh hơn một chút: “Chị Thanh Thanh…” 
Cha Nhậm nhanh chóng nhận ra vấn đề, đưa tay xoa xoa đầu cô rồi cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?” 
Quân Linh Ưu dùng đôi mắt nai tơ mà nhìn ông, rồi lại liếc mắt đầy e ngại nhìn Nhậm Thanh Thanh, yếu nhược trả lời, vừa nói thì lại làm như vô ý mà để lộ một vết thương dài trên tay: “Không có.” 
Vết thương này là hôm nay lúc Nhậm Thanh Thanh đẩy cô vào đống nhạc cụ khiến nó rạch cô một đường. 
Vết thương này không hề sâu một chút nào, nó chỉ là nhìn qua có chút dọa người, ngoài ra thì không có vấn đề gì cả. 
Cha Nhậm nhíu mày nhìn qua Nhậm Thanh Thanh đang cúi đầu đứng bên cạnh, hiện tại nơi này không phải là nơi thích hợp để cho ông tra rõ ngọn ngành. 
“Không vào sao?” Mẹ Nhậm lúc này cũng vừa đi tới nơi, thấy cả ba người cùng đứng đó thì có chút khó hiểu. 
Cha Nhậm thì nhanh chóng rút tay ra khỏi tay của quân Linh Ưu, nhanh chóng đi tới ôm eo mẹ Nhậm rồi cả hai cùng nhau đi vào bên trong, hoàn toàn vứt Quân Linh Ưu và Nhậm Thanh Thanh ra sau đầu. 
Quân Linh Ưu “...” 
Nhậm Thanh Thanh “...” 
Đàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/175863/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.