Bốp! 
“Mẹ đã nói con thế nào hả? Con nhất định phải nhẫn nhịn! Phải nhịn!” Người phụ nữ tát mạnh vào mặt của Nhậm Thanh Thanh. 
Người phụ nữ này khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua thì trước đó có lẽ là không thường chăm sóc bản thân nên dù hiện tại dù chăm sóc kỹ thế nào thì vẫn nhìn ra vẻ khắc khổ trên mặt bà ta. 
Nhưng dù vậy thì vẫn không thể khiến cho vẻ đẹp của bà ta bị phai mờ. 
Người phụ nữ này chính là Hà Linh, mẹ ruột của Nhậm Thanh Thanh, người được đồn là đã chết vì bệnh. 
“Mẹ à, con bị hại! Là Nhậm thanh Hoan! là cô ta gài bẫy con!” Nhậm Thanh Thanh ôm một bên mặt đau đớn mà la lên. 
“Con còn dám ngụy biện sao? Nhậm Thanh Hoan chỉ là một cái đồ ngu mà thôi! Chỉ là một cái đồ ngu bị cưng chiều đến hỏng hết cả người mà con vẫn không thể làm gì được nó như vậy rồi còn ở đây mà ngụy biện sao?” 
Hà Linh đưa tay lên cao muốn giáng xuống thêm một cái tát nữa. 
“Được rồi. Nhậm Thanh Hoan quả thật là gần đây không giống trước kia nữa. Cũng không thể trách con gái bà được.” Người phụ nữ từ nãy đến giờ vẫn luôn yên tĩnh ngồi trên ghế sopha bây giờ mới lên tiếng. 
“Bà Trình thật ngại quá! Để bà chê cười rồi!” Hà Linh xoa xoa tay, ngượng ngùng cười. 
“Được rồi, hai người không cần phải xoắn xuýt nữa, sớm muộn gì thì cũng sẽ giải quyết được cô ta thôi.” Bà Trình lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài. 
Quân Linh Ưu khó khăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/175861/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.