Ánh sáng màu đen từ vòng ma thuật phát ra càng lúc càng mạnh mẽ hơn, ánh trăng từ trên trời chiếu xuống một màu đỏ như máu lại càng khiến cho xung quanh đây thêm quỷ dị.
Trời cũng bắt đầu nổi gió lên, dù gió không quá lớn nhưng lại mang theo không khí lạnh. Cộng thêm âm thanh của các cành trúc va chạm vào nhau lanh canh khiến cho người ta lạnh gáy.
“Hi hi hi hi hi hi hi hi…” Bên dưới chân của nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện bảy con hình nhân màu đen, chúng vừa nhảy múa vừa cười hi hi hi rất ghê rợn.
Bọn hình nhân vừa xuất hiện thì Linh Ưu liền cảm nhận được thân thể nhỏ bé của Gluttony đang run lên, năm viên ngọc trên tay của cô cũng khẽ run lên. Năm viên ngọc không chỉ phát sáng lên mà chúng còn tỏa nhiệt khiến cho tay của cô đau nhói.
Như phát giác ra cái gì đó, Linh Ưu nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Đế và Âm Cẩn. Trên người của cả hai người họ đều đang có ánh sáng nhè nhẹ phát ra. Của Hoàng Đế là màu vàng hơi cam, của Âm Cẩn là màu xanh dương.
“Thiên hạ này là của ta! Thiên hạ này là của ta!” Hoàng Đế cười như điên dại, vừa cười vừa nói.
Thế nhưng ngay khi hắn vừa muốn đứng dậy thì lại phát hiện ra bản thân không thể đứng lên được, sức lực trên người như bị rút cạn.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Hoàng Đế gắng sức đứng dậy, thế nhưng càng cố thì lại càng nhanh mất sức nhiều hơn.
“Một kẻ như người mà cũng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600876/chuong-129.html