Linh Ưu nhìn theo bóng dáng của nó cho tới khi nó biến mất hẳn ở bên ngoài. Cô sờ sờ mấy hạt châu trên tay rồi thở dài một tiếng, nhanh chóng xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.
Vẫn còn hai người mang tội mà cô cần tìm nữa. Một là kiêu ngạo, thứ hai là đố kỵ.
Thế nhưng dù đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không cách nào tìm ra được, thật muốn biết rốt cuộc hai người mang tội đó là ai mà có thể ẩn núp kỹ như vậy.
Trong nửa tháng đó cô gần như là đã đào ba tất đất của kinh thành lên để tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy.
“Làm sao vậy?” Lê Thanh vừa được người khác đẩy vào phòng thì đã thấy cô nhăn nhó gặm bánh bao. Cái cách mà cô nhìn đĩa bánh bao không khác nào nó có thù giết cha với cô cả.
“Không sao.” Linh Ưu nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, khó chịu nói.
Ngày mai đã là ngày Thất Tịch rồi mà tới giờ cô vẫn chưa tìm được hai người kia. Ngay cả Gluttony cũng chịu thua. Bây giờ cô và nó đều đang dùng chiến thuật ôm cây đợi thỏ, đợi tới ngày mai thì đi tìm rồi bắt luôn một thể.
Lê Thanh vừa mới mở miệng ra định nói gì đó thì bên ngoài đã có người hối hả chạy tới. Linh Ưu vừa nhìn thấy hắn ta thì liền biết hắn ta là ai. Hắn ta là quản gia của nhà họ Triệu, tức của nhà mẹ nguyên chủ.
“Vương gia! Vương phi! Xin hãy cứu lão gia! Lão gia không phải người như vậy! Xin hãy cứu lão gia!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600870/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.