Buổi sáng sớm hôm sau, Linh Ưu vừa mới đặt mông xuống ghế chuẩn bị dùng bữa sáng thì đã nhìn thấy Lê Thanh đang được người ta đẩy tới.
“Vương phi dùng bữa sáng mà không cần đợi ta luôn sao?”
Linh Ưu “...” Trời đánh tránh bữa ăn đi anh giai! Tổn thọ nhau lắm đó!
Cô chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu xuống chăm chú dùng bữa sáng. Lê Thanh thấy cô không thèm chú ý tới hắn thì liền hừ một tiếng rồi cũng bắt đầu ăn.
Nhưng đương nhiên là hắn không chỉ ăn không rồi, Linh Ưu gắp miếng nào là hắn cướp luôn miếng đó. Muốn ăn thịt? Được thôi, ông đây cũng muốn ăn! Muốn ăn rau? Rau là của ông đây, thích ăn thì tự đi mà trồng!
Linh Ưu nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn đều bị Lê Thanh kéo hết về phía hắn, còn trước mặt cô thì không còn đĩa nào cả. Sau đó lại nhìn Lê Thanh đang ăn ngấu nghiến trước mặt mà chỉ muốn ụp cả bàn thức ăn vào mặt của hắn.
Bình tĩnh!
Không thể đánh!
Tuyệt đối không thể đánh!
Bây giờ thì vẫn còn có thể dỗ dành rồi chứ đánh xong thì coi như đi đứt luôn!
Cô nhìn Lê Thanh, cố gắng kéo ra một nụ cười dịu dàng nhìn hắn. Thế nào hả? Có một người vợ hiền lành hiểu chuyện như bà đây có phải là rất hạnh phúc không?
“Không ăn đúng không? Vậy để ta ăn.” Lê Thanh thấy cô trợn mắt, nghiến răng nhìn hắn thì liền trừng lại. Sau đó lại còn với tay cầm lấy bát cháo của Linh Ưu. Ngay lúc cô còn chưa kịp phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600868/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.