Linh Ưu ngồi xổm trên nóc nhà vừa ăn táo vừa nhìn xuống căn phòng ở trước mặt, bên trong vang lên tiếng cười nói cùng với tiếng la hét.
Cô vứt cái lõi táo xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng lấy ra một cái lọ gì đó có chứa một loại chất lỏng trong suốt. Cô lắc lắc cái lọ mấy cái, sau đó lấy một cái ống tiêm ra rút thuốc ở bên trong vào trong ống tiêm rồi phun vào trong phòng.
Phun thuốc xong xuôi thì cô nằm trên nóc nhà, ngắm nhìn những ngôi sao xa xôi. Nằm đếm sao được khoảng một trăm lẻ hai ngôi sao thì trong phòng bắt đầu vang lên những âm thanh bình bịch.
Chỉ chờ có thế, Linh Ưu liền nhanh chóng dỡ thêm mấy tấm ngói khác ra rồi nhảy xuống dưới. Bên trong phòng lúc này la liệt người nằm, tất cả đều đã mất ý thức.
“Công nhận thuốc dùng tốt thật. Không uổng công mình khổ công cất giữ.” Cô vui vẻ đứng chống nạnh nhìn đám người ở dưới chân, có nam có nữ. Tất cả đều ăn mặc rất mỏng manh đương nhiên là rất hở hang.
Linh Ưu khịt khịt mũi mấy cái, trong phòng lúc này có mùi ngai ngái trộn lẫn với mùi nước hoa, mùi hương liệu rất khó chịu.
Cô nhanh chóng đi về phía ánh sáng màu tím, sáng đến chói mắt ở trước mặt. Nơi mà ánh sáng đó phát ra là ở trên cái giường lớn nằm ngay giữa phòng. Ở trên giường lúc này có mấy người đang nằm trên đó, có hai nam và ba nữ. Một người đàn ông trong đó chính là người đang phát ra ánh sáng màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600866/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.