Linh Ưu ngáp dài một cái, mù mờ nhìn nam nhân trước mặt.
Tên khốn Lê Thanh này sớm không đến, đúng lúc không đến, muộn như vậy rồi mới đến. Có biết là con gái cần phải ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc không hả?
Cô dụi dụi mắt mấy cái để nhìn rõ người trước mặt, đúng như Gluttony đã nói, Lê Thanh lúc này có gì đó rất khác trước đó. Trên mặt hắn lúc này vẫn là nụ cười ôn hòa như trước, thế nhưng cô vẫn cảm thấy không giống.
Linh Ưu không nói gì cả mà chỉ ngồi trên giường chống cằm nhìn Lê Thanh, nhìn tới mức cả người của hắn đều cảm thấy không thoải mái.
Thật ra thì cô đương nhiên biết hắn không giống, vốn dĩ từ lúc cô hỏi hệ thống thân thể của nguyên chủ còn có thể cho ai dùng không thì cô đã đoán là Lê Thanh đi đời nhà ma rồi. Bây giờ hắn toàn vẹn ngồi một đống trước mặt cô thế này thì đúng là ngoài ý muốn.
“Chải chuốt thật.” Gluttony không biết từ đâu khoan thai đi vào nhảy vào lòng cô mà nói.
Chải chuốt…
Linh Ưu chau mày nhìn Lê Thanh, đúng là hôm nay hắn chải chuốt hơn trước đó thật.
“...” Đừng nói là hắn đến trễ như vậy là do trang điểm chải chuốt các thứ à nha!
Lê Thanh thấy cô cứ ngồi đơ người thì bắt đầu lo lắng, nhẹ nhàng đẩy xe lăn đến bên giường, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào mặt cô: “Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”
Hắn vừa chạm vào mặt cô thì một cảm giác quen thuộc liền kéo tới. Cảm giác ấy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600864/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.