"Quốc sư mất tích?” Linh Ưu giật mình, trợn mắt hỏi lại. “Suỵt! Vương phi, người nói nhỏ một chút! Chuyện này bên ngoài không phải ai cũng biết đâu! Hơn nữa việc quốc sư mất tích cũng không phải chuyện nhỏ. Không nên nói lớn!” Ngọc Linh hoảng hốt vội đưa tay tới muốn che miệng của Linh Ưu lại, nhưng sau đó nhận ra bản thân thất thố thì liền không biết làm gì mà chỉ biết xua tay lung tung trên không trung. “À, à. Ta hiểu rồi.” Linh Ưu bình tĩnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bưng bát nước đường lên mà uống lấy một ngụm. Trên mặt tuy rất bình tĩnh nhưng thật chất trong lòng đã hoảng thành một cục, cánh tay bưng chén nước đường cũng run run. “Vương phi, sao người lại run vậy ạ?” Ngọc Linh thấy nước trong chén nước đường rung lắc dữ dội thì liền hỏi. “Khụ, có sao? Chắc là do nước hơi nóng. Mất tích lúc nào vậy?” Linh Ưu nở nụ cười cứng ngắc nhìn Ngọc Linh, vừa hỏi vừa thầm cầu nguyện trong lòng là đừng phải là tối qua. “Nghe nói là vào tối hôm qua.” Ngọc Linh ngẫm nghĩ một chút rồi nói. “Vậy sao… Là tối qua nhỉ? Ta hơi đói, làm cho ta chút thức ăn đi.” Linh Ưu một ngụm uống hết nước đường trong bát, quay mặt đi chỗ khác nói. “Dạ.” Ngọc Linh đáp một tiếng rồi rời đi, để lại Linh Ưu với một cảm giác rối bời. Tối qua… Chắc không phải là tối qua cô giết hắn ta rồi chứ! Chắc cô sẽ không cầm thú vậy đâu chứ! Hệ thống, cứu bồ! [Tôi cứu cô thế quái nào được?] “Vậy là tôi giết hắn ta thật rồi à?!?” [Không có, mà là tối qua tôi đột nhiên mất kết nối với cô nên không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra cả. Tôi còn đang định hỏi tối qua rốt cuộc là có chuyện gì đây!] “...” Chết người rồi! Sợ quá! Lát nữa phải ăn nhiều hơn cho đỡ sợ mới được! … “Đã tìm ra quốc sư chưa?” Lê Thâm nhíu mày hỏi tên thuộc hạ vừa mới quay về, đang cung kính đứng cúi người trước mặt. “Vẫn chưa có tin tức gì thưa Vương gia.” Tên thuộc hạ cung kính nói. “Kỳ quái, quốc sư có thể đi đâu được chứ?” Lê Thâm gõ gõ tay lên bàn ngẫm nghĩ. Tối qua rõ ràng vẫn còn rất tốt, sao bây giờ lại mất tích? Hắn ta đang bày trò gì vậy? “Vương gia, có khi nào là quốc sư không muốn hợp tác với chúng ta nên mới bày trò thoái thác không?” “Hắn ta vô vị như vậy à? Không chừng bây giờ hắn ta đang bị trói ở trong hang hóc nào đó cũng không biết chừng.” Lê Thâm thở dài một tiếng rồi bưng tách trà bên cạnh lên mà uống một ngụm. “Làm sao có thể chứ, với một thân võ công đó của quốc sư thì tên quái vật nào có thể bắt nhốt được chứ!” “Con quái vật tham ăn đó! Khỉ thật!” Âm Cẩn đá mấy sợi dây thừng ở dưới chân, bực bội nói. Nàng ta lại dám bắt cóc rồi trói hắn ta ở đây cả đêm! Cũng thật là giỏi! Xem ra vẫn không nên chơi đùa nữa, vẫn nên giết thẳng. Diệt trừ hậu họa! Âm Cẩn cúi người phủi phủi bụi trên người, vuốt thẳng lại mấy chỗ bị nhăn nhúm trên người, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Sau đó hắn ta mới khoan thai đi ra ngoài. Ông đây đi về chơi c1hết nàng ta! “Hắt xì, hắt xì, hắt xì!” Linh Ưu đang ngồi uống trà thì đột nhiên liên tục hắt hơi mấy cái liền. Cô sờ sờ mũi nhìn lên trời. Tên ngốc nào lại đi rủa một cô gái ngây thơ, trong sáng, đáng yêu như cô vậy?!? Không có mắt nhìn à! [Đúng là không có mắt nhìn nên mới rủa cô trễ như vậy.] Hệ thống không biết từ đâu lại nhảy ra soát cảm giác tồn tại. Mi không nói thì ta cũng không có nói mi câm! [Ồ.] Hệ thống cao lãnh ồ một tiếng rồi lặn mất tăm mất tích. Linh Ưu “...” Ồ ồ cái con khỉ! A a a a a! Cô muốn đổi hệ thống! Cô muốn hệ thống đẹp trai của cô! Con mẹ nó chớ! Hoàng Quang, anh chạy đi đâu rồi! Ký chủ nhà anh bị ức hiếp!!! Anh mà còn không về là tôi khóc cho anh xem! Ngay khi mà toàn bộ Hành cung đều đang hoang mang tột độ vì quốc sư đột ngột mất tích thì đột nhiên bên ngoài cổng lớn của Hành cung, một bóng dáng màu đỏ không một tiếng động xuất hiện ở đó. Âm Cẩn nghiến răng nhìn cửa lớn của Hành cung, tự dặn lòng mình phải thật bình tĩnh, kìm nén bản thân không nên tức giận mà làm chuyện sai trái rồi mới đi vào bên trong. “Quốc sư!”hi “Quốc sư đại nhân!” “Quốc… Quốc sư đại nhân!” Bọn cung nhân vốn đang quét trước cửa Hành cung thì đột nhiên Âm Cẩn xuất hiện làm bọn họ người thì ngã ra đất, kẻ thì lắp bắp không nói nên lời, có tên thì làm rơi cả đồ vật ở trên tay. “Thế nào? Bây giờ nhìn thấy ta cũng không cần phải hành lệ nữa?” Âm - khó ở - Cẩn bực bội nói. “Tham kiến quốc sư đại nhân!” “Tham kiến quốc sư đại nhân!” “Xin quốc sư đại nhân lượng thứ!” Đám cung nhân vừa nghe thấy Âm Cẩn nói như vậy thì liền vội vàng quỳ sụp xuống mà lạy lục van xin. Còn Âm Cẩn sau khi nhìn thấy bọn họ như vậy thì cũng không nói gì mà chỉ hừ một tiếng rồi đi vào bên trong. Hắn ta vừa đi khuất bóng thì đám cung nhân mới dám đứng lên, sau đó thì anh nhìn tôi tôi lại nhìn anh, ai nấy đều có chung một câu hỏi: “Quốc sư sao thế?” Không phải đều nói quốc sư rất dễ gần, ôn nhu, hòa nhã sao? Lời đồn đều là lừa người!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]