Vừa tới được viện tử được phân cho, Linh Ưu liền nằm nhoài ra giường.
Muốn ăn ăn!
Đói quá!
[Ký chủ, không phải trên tay cô còn đang cầm thức ăn sao? Cả trong miệng cô cũng đang nhai thức ăn đó!] Ăn luôn miệng như vậy còn đòi cái gì nữa hả?!?
Hệ thống ngu ngốc như mi, ta không thèm chấp!
Linh Ưu nói xong lại tiếp tục cho thức ăn vào trong miệng mà nhai.
Thật không nghĩ tới có một ngày cô lại phải trải qua loại cảm giác xem thức ăn là sinh mệnh như vậy!
Khóc ra đồ thị hàm số luôn!
[Ký chủ, cô không cảm thấy lúc này nằm ườn ở đây rất phí sao]
“Phí cái gì? Phí calo sao?”
[Hoàng đế đang ở đây đó! Bây giờ cô đi túm lấy hắn ta, sau đó uy hiếp hắn ta các thứ các thứ! Ép hắn ta thoái vị nha!]
“Mi cho rằng việc ép hoàng đế thoái vị là chuyện đơn giản như vậy? Nói ép liền ép?”
[Vậy… Cô cảm thấy việc hạ độc, nắm lấy nhược điểm của hắn ta thì sao?] Hệ thống vẫn cật lực hướng dẫn cho Linh Ưu.
“Hệ thống a, tôi không thích làm mấy chuyện này. Dưa hái xanh không ngọt, cưỡng ép con gái nhà lành là không tốt!”
[...]
Linh Ưu vốn tưởng hệ thống lặn mất tăm rồi, nhưng một lúc sau đột nhiên nó lại ngoi lên.
[Ký chủ, không lẽ nơi mà cô sống tất cả đều là thổ phỉ, tội phạm, giang hồ sao?]
“Có ý gì?” Linh Ưu mờ mịt hỏi lại.
[Người như cô cũng được phong cho danh hiệu con gái nhà lành cơ đấy!] Hệ thống tấm tắc nói.
Linh Ưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600854/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.