Hạ Chí Khanh nhìn cô gái nhảy từ trên nóc nhà xuống, vô cùng kinh ngạc: “Tinh Xuyên, sao cô lại ở đây?”
“Tôi không phải Tinh Xuyên mà ông biết.” Linh Ưu lắc đầu nói.
“Ý cô là sao?” Hạ Chí Khanh nhíu mày hỏi.
“Tôi là Tinh Xuyên đến từ tương lai, một tương lai rất xa. Không phải nơi này.”
“Tương lai sao? làm sao cô có thể? Dị năng?!” Hạ Chí Khanh hỏi và rồi đột nhiên nhận ra.
“Đúng vậy, chỉ là để có dị năng này thì con người cũng phát điên gần một trăm năm.”
“Một trăm năm…” Hạ Chí Khanh lẩm bẩm, đôi mắt màu nâu nhuộm màu tuyệt vọng.
”Ông không sao chứ?” Linh Ưu hỏi hạ Chí Khanh một câu, sau đó lại đưa ánh mắt về phía cậu bé đằng sau ông ấy.
Cậu bé lúc này đang nhìn về phía người phụ nữ biến dị, là người biến dị duy nhất còn chút tỉnh táo trong số những người biến dị khác.
“Tôi không sao. Thứ này?” Hạ Chí Khanh hít sâu một hơi ổn định lại tâm tỉnh của mình rồi gõ gõ mấy cái vào bức tường.
Linh Ưu gật đầu, rồi cúi người xuống mà nhặt lấy một tiểu cầu Guard lên, lúc này những quả cầu này để nối lại với nhau, cô cầm một quả lên thì những quả cầu khác cũng được lấy lên theo.
Màn bảo vệ vừa biến mất thì cậu bé vội vàng chạy về phía người phụ nữ biến dị kia.
“A Thần!” Hạ Chí Khanh lo lắng kêu lên một tiếng.
Hạ Tích Thần mặt kệ mà chạy tới ngồi trước mặt người phụ nữ đó, nước mắt lại lần nữa chảy xuống, bàn tay nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600840/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.