Ngay khi mà góc áo của hai người kia xuất hiện ở ngã rẽ, thì Linh Ưu liền biến mất ngay tại chỗ, dịch chuyển vào căn phòng ở ngay đó. [...] Không phải nói tiến tới yêu đương rồi cùng nhau rải cẩu lương à? Sao cô lại bỏ chạy rồi? Phụ nữ a! Đều là một lũ lừa đảo! Linh Ưu lúc này đang đứng trong phòng mà thở dốc. Thật sự là dịch chuyển như thế này quá mệt mỏi! Sau khi thở dốc một hồi lâu, thì cô mới có thời gian mà quan sát mọi thứ trong phòng. Căn phòng này được thiết kế giống như là một ngôi nhà vậy. Nơi mà cô đứng lúc này là phòng khách, có thể thấy ở bên trong kia là phòng bếp. Mà nơi này dường như là còn có trẻ con, vì trên sàn nhà có khá nhiều đồ chơi, nhưng mà đều được xếp rất gọn gàng. Có thể thấy đây là một đứa trẻ rất ngoan. Ngay lúc này thì một cậu bé đi từ bên trong một căn phòng khác trong phòng ra, mở to đôi mắt nhìn cô đầy kinh ngạc. Linh Ưu nhìn cậu bé rồi gật gù. Ừm, Tích Thần cún con nhà cô vẫn luôn ngoan ngoãn. Hạ Tích Thần mặc bộ đồ con gấu màu nâu, trong tay đang ôm một cái trứng lớn màu vàng nhạt. Aw! Đáng yêu quá! Tích Thần của cô đáng yêu quá! Ngay lúc mà cô vẫn còn đang ngơ ngẩn trong sự đáng yêu của Hạ Tích THần thì cậu đột nhiên lại bước nhanh tới cái bàn gần đó, nhanh chóng cầm lấy một cái bảng, ấn ấn mấy cái. Ngay sau đó thì tiếng chuông cảnh báo vang lên ầm trời. Linh Ưu “...” Vừa mới gặp nhau cũng đừng có yêu thương nhau theo cách bạo lực vậy chớ! Bên ngoài rất nhanh liền vang lên tiếng bước chân rầm rập, ngay lúc mà cánh cửa đó mở ra thì Linh Ưu cũng biến mất. Không phải là do cô mà là do cô đã dùng hết dị năng rồi, không ở lại được nữa, phải dịch chuyển thời gian về hiện tại. Cô mở mắt ra nhìn cái trần nhà bằng gỗ một hồi rồi mới ngồi dậy. Đầu óc liền choáng váng một trận. Trời đất quay cuồng! Cỏ cây lẫn lộn! Cô nhìn qua phía bên kia, Hạ Tích Thần đang ngồi canh ở ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì mà nghĩ tới thất thần, đôi mày đẹp hơi chau lại. Linh Ưu cố gắng chống lại cảm giác chóng mặt, ổn định lại đầu óc rồi mới đi tới ngồi bên cạnh Hạ Tích Thần. “Đang nghĩ cái gì vậy?” Cô chọc chọc vào vai của cậu mà hỏi. Hạ Tích Thần giật mình nhìn cô rồi lắc lắc đầu, sau đó yếu ớt mỉm cười bày tỏ mình không sao. Ừm! Linh Ưu gật đầu nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng đi về giường mà ngủ. Không sao thì tốt rồi! Đi ngủ! Hệ thống trợn mắt nhìn Linh Ưu lưu loát làm một chuỗi các hành động, đi tới giường, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt. [Ký chủ! Cô mẹ nó cứ để tên đó ngồi đó vậy à?!?] Không phải lúc này nên hỏi han an ủi gì gì đó một chút sao? Linh Ưu mở mắt ra mơ màng nhìn hệ thống, sau đó cô ngồi dậy: “Tích Thần, đi ngủ.” [...] Cô như thế này mà lấy chồng được thì tên của tôi viết ngược lại! Hạ Tích Thần nghe cô gọi thì mỉm cười chỉ chỉ ra ngoài rồi chỉ chỉ cửa. “Anh muốn canh gác sao?” Hạ Tích Thần gật gật đầu, lại tiếp tục mỉm cười. “Ồ.” Linh Ưu ồ một tiếng rồi lại nằm xuống, đắp chăn, cực kỳ quyết đoán mà nhắm mắt ngủ. [...] Quyết đoán ông nội cô! Có lẽ là bởi vì cô ngủ không được sâu giấc, mà nửa đêm cô lại gặp phải ác mộng. Cô nhìn thấy mình đang ngồi trên một cái bàn ăn lớn, xung quanh có rất nhiều người, cười cười nói nói, những món ăn mà họ ăn đều là những món ăn nhìn qua vô cùng ngon miệng, những bộ quần áo mà họ mang đều là những bộ quần áo quý giá, trên người của họ dùng không biết bao nhiêu là loại nước hoa khác nhau. Thế nhưng, bên mũi của cô đều là mùi ôi thối, những món ăn ăn vào trong miệng đều có mùi tanh tưởi vô cùng kinh tởm. Hình ảnh cuối cùng chính là khắp nơi đều biến thành một bãi chiến trường, xác người nằm chồng chất lên nhau, mà cô chính là người đang đứng ở trên cao. Cô giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh một chút. Lúc này bên ngoài đã sáng tỏ, ánh nắng chan hòa dịu dàng chiếu xuống mấy luống hoa bên ngoài, tiếng chim hót líu lo đầy tươi vui. Cô xốc chăn ngồi dậy, sau đó đi tìm chỗ rửa mặt. Lúc cô rửa mặt xong thì đột nhiên cô phát hiện ra, trong lòng bàn tay của cô được ai đó viết lên một dòng chữ. ----Đến khu tàn tích của thành phố. Nét chữ này cô vô cùng quen thuộc, hơn thế nửa chính là loại mực dù cho có dùng nước cũng rửa không ra này cũng vô cùng quen thuộc. Cô lấy cây bút mà cô vẫn luôn mang theo ra, thử viết lên tay mình một dòng chữ, quả nhiên là cùng một màu mực. Mà hai dòng chữ trên dưới đều vô cùng giống nhau. Không sai, đây chính là nét chữ của cô. Chỉ là tại sao nó lại xuất hiện trên tay cô? Cô mộng du rồi viết à? Bên ngoài có chút âm thanh, Hạ Tích Thần đi từ bên ngoài vào, trên tay còn xách theo một con vật to lớn giống như là một con thỏ vậy. Linh Ưu thấy cậu đi vào thì bấm cây bút lại, sau đó đưa đầu bấm vào lòng bàn tay, một ánh sáng nhanh chóng lóe lên, hai dòng chữ trên tay của cô cũng nương theo đó mà biến mất. * Thế An: Tiểu Ưu Ưu, con phải cực khổ rồi! Linh Ưu: "???" Thế An: Sắp tới phải học hành, deadline các thứ. Thôi cho cưng chết yểu nhá? Linh Ưu: "..." Đệch! [Không phải ký chủ muốn chết lắm à?] Linh Ưu: "Có chết cũng phải chết cuối cùng! Là nữ chính mà vừa lên đài đã trượt vỏ chuối chết là quá nhục!!!" [Vậy liền đổi một cái nữ chính?] Thế An: Cưng làm? Ok! Chốt! [Không có! Tôi đùa thôi!!!]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]