Một lúc sau đó thì hai ông bà Hạ mới rời đi vì chuyện bên phía gia tộc và công ty mấy ngày nay vị Hạ Tích Thần xảy ra chuyện mà trở nên không ổn định.
Mà trước khi đi, bà Hạ lại còn nhìn Linh Ưu bằng ánh mắt cực kỳ mờ ám.
Trong phòng lúc này chỉ còn Hạ Tích Thần với Linh Ưu ở đó.
“Bây giờ chúng ta cần phải làm gì?” Hạ Tích Thần nghiêng đầu nhìn Linh Ưu hỏi.
“Bây giờ chúng ta cần tìm được tới được khu điều khiển trung tâm.” Linh Ưu ngồi trên giường đung đưa chân mà nói, tên tay còn đang cầm cái điện thoại mà lướt qua lướt về.
“Cô biết khu điều khiển trung tâm nằm ở đâu rồi sao?” Hạ Tích Thần dường như là quên mất bản thân có thể nói nên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Không biết.”
“Không có chút gợi ý nào luôn sao?” Hạ Tích Thần nhíu mày hỏi.
“Có. Gợi ý vị trí của Khu điều khiển trung tâm là nơi tận cùng của thế giới.”
“Nơi tận cùng của thế giới sao?” Hạ Tích Thần nghiêng nghiêng đầu như có chút suy nghĩ, rồi như muốn nói gì đó, nhưng mà lại bị Lâm Khanh Khanh xuất hiện làm cắt ngang.
“Tiểu Kha, tớ nghĩ là tớ tìm ra rồi.”
“Tìm ra rồi sao?”
“Cậu nhìn nơi này đi.” Lâm Khanh Khanh vừa nói vừa mở ra một cái bản đồ.
Vị trí mà Lâm Khanh Khanh đánh dấu là một khu rừng rậm nằm ở phía bắc bán cầu.
Đúng vậy, chính là một khu rừng rậm, chứ không phải là mấy loại rừng lá kim thường thấy ở xứ lạnh.
“Tiểu Kha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600811/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.