Bác sĩ Thẩm tái mặt nhìn cô không nói chuyện.
Linh Ưu thì lại hất hàm nhìn ông ta: “Nào, bác sĩ thẩm, ngài nói xem nào, tại sao ngài lại không loại bỏ tôi ngay từ đầu mà lại cứ nhất định phải chẩn đoán chữa trị cho tôi? Ông đang có âm mưu gì?”
Luôn có người thèm khát nhan sắc của mình thì phải làm sao?
Hoảng sợ tới run lẩy bẩy!
[...] Không thấy cô run sợ ở đâu!
“Thật ngại quá, chúng tôi không thể nói cho cô biết được.” Bác sĩ Thẩm tiếp tục nở một nụ cười hòa ái tới mức Linh Ưu chỉ muốn cắt phăng cái miệng của ông ta ra.
Mà lúc này thì Lam Tinh Kỳ và Hàng Duật Khanh cũng đã đi vào trong phòng và đang đứng sau lưng của cô.
“Nhưng mà rất nhanh thì cô cũng sẽ biết thôi.” Bác sĩ Thẩm nói xong thì hai người đằng sau lưng cô cũng bắt đầu chuẩn bị hành động.
“Chờ chút.” Linh Ưu đưa tay lên, nói.
“Thế nào? Cô muốn đầu hàng sao?” bác sĩ Thẩm đưa tay bảo hai người kia đợi một chút, vẫn là loại nụ cười dễ gần đó mà hỏi.
“Không có, tôi chỉ là muốn xin anh trai một cây màu đen này có thể cho tôi mấy cây kẹo nữa có được không?” Linh Ưu cực kỳ nghiêm túc mà chìa tay về phía Hàng Duật Khanh.
Bác sĩ Thẩm “...” Bây giờ mà cô còn nghĩ tới bánh với kẹo à?!?
Hàng Duật Khanh nghĩ nghĩ một chút, rồi mới đưa tay vào trong túi áo khoác mà bốc ra một nắm kẹo đủ loại.
“Cám ơn.” Linh Ưu vừa nhận được thì liền toe toét cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600809/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.