Hạ Tích Thần khó khăn mở mắt ra, cả người anh đều lạnh đến muốn hỏng, lại còn rất đau, cổ họng thì nghẹn ứ, không cách nào thở được.
Anh cố gắng mở đôi mắt nặng trịch của mình ra nhưng thử mãi cũng đều không được, cả người đều rất nặng nề, lại còn rất đau.
“Khụ, khụ, khụ.” Khó khăn lắm anh mới nghiêng người được, sau đó lại bắt đầu ho liên tục, không khí cũng nhờ vậy mà mạnh mẽ tràn vào trong phổi.
Mà tận tới lúc này thì anh mới mở được đôi mắt của mình ra, mọi thứ trước mắt hơi tối, lại rất mờ nhạt, gần như là một lúc sau thì mới có thể nhìn rõ.
Trước mặt anh, à không, phải nói là cả người anh lúc này đều được phủ một cái khăn màu trắng, ở ngoài cái khăn có chút ánh sáng yếu ớt.
Hạ Tích Thần khó khăn ngồi dậy, cái khăn trên người cũng nhanh chóng rơi xuống đất tạo ra một tiếng vang nhỏ.
“Khụ khụ.” Hạ Tích Thần tiếp tục che miệng mà họ mấy cái, lại vừa đảo mắt nhìn quanh.
Căn phòng ăn đang nằm có rất nhiều giường, mà bên trên cũng có người đang nằm đó, tất cả đều được phủ khăn trắng lại, nhiệt độ ở đây lại vô cùng thấp, cơ hồ là lạnh tới cả người đều không còn chút cảm giác.
Hạ Tích Thần “...” Đây là cái nơi quái quỷ nào?
Cạch---------------
Hạ Tích thần theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lúc này ở ngoài cửa, Hạ Khâm, Linh Kỳ và bác sĩ đều đang dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn anh. (Kinh hoảng: kinh ngạc và hoảng sợ.)
“...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600807/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.