Thẩm Hinh Nhi nhìn theo ánh mắt của cô, vừa nhìn thấy người kia thì cô ấy liền đỏ mặt. 
“Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè mà thôi.” 
“Mà cũng chỉ có mình cô nghĩ vậy thôi.” Linh Ưu thờ ơ nói. 
“...” 
“Tôi thật sự không xứng đáng với anh ấy, tôi…” 
“Xứng hay không không phải do cô quyết định. Không phải chính cô cũng cảm thấy bản thân không xứng với Vương Cẩn Mặc sao? Vậy sao vẫn cứ hy vọng?” 
“...” 
“Tôi nói cô nghe, đã không gặp được đàn ông tốt thì thôi, gặp được đàn ông tốt lại còn yêu mình thì tốt hơn hết vẫn nên hốt luôn đi. Tránh đêm dài lắm mộng.” 
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.” Thẩm Hinh Nhi cúi đầu e thẹn nói. 
“Cô Tiểu Hoan ơi, có người xấu muốn làm hại mẹ của con sao?” Thẩm Bảo Bối ngẩng đầu lên, 
“Đúng vậy, cho nên Bảo Bối phải bảo vệ cho mẹ con nha.” Linh Ưu híp mắt sờ sờ đầu thằng bé. 
“Phải bảo vệ thế nào ạ?” Thẩm Bảo Bối mở to đôi mắt đen tròn ngây thơ hỏi. 
“Dùng hết sức đánh vào giữa hai chân người đó là được.” 
[...] Excuse me? Cô con mẹ nó còn tự hào về lời chỉ bảo của mình như vậy nữa à?!? 
Thẩm Hinh Nhi “...” Có phải là cô ấy đã giao con của mình cho thổ phỉ rồi không? 
… 
Một thời gian ngắn sau đó. 
Bên phía Vương thị không ngừng xảy ra chuyện gà bay chó sủa. Đỉnh điểm là dự án được chính phủ đầu tư kia vụt mất khỏi tay bọn họ ngay phút chót. 
Mà hiện tại Linh Ưu đang ngồi trong nhà họ Khúc, mà vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600781/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.