Lý Thu Thủy đắc ý nhìn cô. 
Linh Ưu “...” Bây giờ cô nên phi ra ngoài cửa sổ hay là nhảy ra ngoài cửa sổ thì tốt hơn? 
Hệ thống! Cứu bồ! 
[Không có nghĩa vụ. Ký chủ, ngay cả chết cô còn không sợ thì mấy chuyện này sợ cái gì?] 
Mi không hiểu! 
[Có gì không hiểu?] 
Nếu như bây giờ tôi chết đi, thì cả thế giới sẽ đột nhiên yêu thương tôi. Nhưng bay mất mặt thì lại khác! 
Chết có thể chết nhưng mặt thì không thể mất! 
Một lát sau đó thì Thịnh hải quay về, trên mặt có chút nghiêm trọng. 
“Thế nào? Có phải là đúng như chúng tôi nói không?” Vương Hoành Thiên vừa nhìn thấy Thịnh Hải thì liền đầy đắc ý mà hỏi. 
Thịnh Hải chỉ liếc nhìn anh ta một cái, rồi trực tiếp đi về phía Linh Ưu, vừa đi anh ta vừa nói với hai người cảnh sát khác: “Giải mấy người bọn họ về đồn.” 
“Cô Nhậm, đã trễ rồi, tôi đưa cô về.” 
Thịnh Hải đứng trước mặt Linh Ưu, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn cô. 
Linh Ưu vốn đang định đánh luôn cảnh sát, nhưng cô chỉ mới gồng mình chuẩn bị đánh thì lại nghe thấy một câu như vậy của Thịnh Hải. 
Linh Ưu: ??? 
Mà người bất ngờ hơn chính là Vương Hoành Thiên và Lý Thu Thủy. 
“Các người nói cái gì vậy? Tại sao lại bắt chúng tôi? Rõ ràng đều là cô ta cơ mà!” Lý Thu Thủy không thể tin được mà nhìn Thịnh Hải. 
Thịnh Hải không để ý tới cô ta, làm ra động tác mời với Linh Ưu. 
“Chúng tôi đã xem lại trích xuất của camera rồi, hình ảnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600774/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.