“À đúng rồi, anh Thanh Hạo. Vừa rồi anh nói để anh gọi cho em là muốn bao hết cho em đúng không?” Linh Ưu nhìn theo bóng người phục vụ, cố ý để cho anh ta nghe hết lời của cô. 
“Tiểu Hoan, em vừa nói gì?” Người đàn ông ngồi gần cô cũng chính là Mộc Thanh Hạo, lúc này anh ta vừa nghe thấy như vậy thì liền giật mình hỏi lại. 
“Anh bị điếc sao?” Lúc này thì Linh Ưu cũng không câu nệ nữa mà trầm giọng hỏi lại. 
“Tôi nói cô, Nhậm Thanh Hoan! Cô là cái thá gì mà anh Thanh Hạo phải bao cho cô! Cô không biết xấu hổ sao?” Lúc này thì Trịnh Sanh Tâm ngồi bên cạnh Mộc thanh Hạo liền tức tối đứng lên, chỉ vào mặt của Linh Ưu mà mắng. 
“Vậy sao? Nhưng tôi cũng chỉ là có hứng thú với mấy cái đó nên mới đánh dấu một chút thôi, là anh ta bảo sẽ gọi cho tôi mà? Huống hồ tôi một chút cũng không có động tới.” Linh Ưu vô tội xòe hai bàn tay ra. 
“Ý cô là gì?” Mộc Thanh Hạo tái mặt hỏi lại. 
“Ý là không có tiền, không trả!” Linh Ưu hất mặt nhìn anh ta. 
“Cô có giỏi thì nói lại tôi xem!” Mộc Thanh Hạo lập tức đứng phắc dậy, khuôn mặt đều là tức giận nhìn cô. 
Linh Ưu vừa thấy như vậy thì híp mắt cười, ánh mắt hơi liếc về phía Vương Hoành Thiên và Lý Thu Thủy. 
Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một tên suốt ngày ăn chơi như anh ta thì cũng chỉ có mấy loại bạn như thế này mà thôi. 
Thật không hiểu cách vận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-muon-ta-lam-phan/1600772/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.