Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Trong mơ, mưa gió lất phất, khí trời âm u, hình như là một mảnh mộ địa.
Một người mặc đồ đen từ xe hơi đi ra, một tay che dù đen, một tay ôm bó hoa bách hợp, chậm rãi đi theo đường mòn lên núi.
Hạ Diệc Sơ phát hiện, hình dạng hiện giờ của mình có chút quái dị. Cô không phải người, cũng không phải sinh vật gì khác, hình như là cô đang nhìn từ góc nhìn của Thượng đế, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên người đàn ông kia. Hạ Diệc Sơ không nhìn rõ được dung mạo hắn, nhưng nhìn từ quần áo phẳng không một nếp nhăn, có thể thấy được đây là người cẩn thận.
Hắn tới trước một ngôi mộ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt hoa lên. Hạ Diệc Sơ bỗng nhiên cảm giác được một sự bi ai thống khổ chậm rãi dâng lên. Cô cảm giác được thân thể mình khôi phục tự do, không chịu trói buộc. Cô uyển chuyển nhẹ nhàng như cơn gió từ tầng mây đi tới, hướng về phía ngôi mộ kia.
Tới gần, cô phát hiện ra ảnh trên mộ là của một đứa bé đang cười, chính là hình dáng khi còn nhỏ của cô. Đây chính là mộ phần của cô.
Người đàn ông vươn tay, vuốt ve bia mộ, động tác ôn nhu không nói nên lời.
Hạ Diệc Sơ nhìn ông ta nhưng chỉ có thể nhìn thấy chiếc dù màu đen che tới cằm người đàn ông.
Một lúc sau, ông ta rời khỏi.
Ông ấy không nói một lời lại cho Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-cong-luoc-lang-tinh-boss/3137984/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.