Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Cảm ơn." Hạ Diệc Sơ nhấp nhấp miệng. Phó Diệc Sinh ra tù không làm lòng nàng nổi lên gợn sóng nào.
Thái độ Quân Ngôn Dục bình đạm nhu hòa, khiến Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi:
"Hành động của muội hôm qua, huynh không tức giận sao?"
"Tức giận?" Quân Ngôn Dục buồn cười, ngước mắt nhìn Hạ Diệc Sơ:
"Tức giận thì được cái gì? HIện tại, ta đã thả hắn ra rồi, ta giận muội thì giải quyết được cái gì?"
"Thực xin lỗi, muội không có ý này." Hạ Diệc Sơ chột dạ vẫy vẫy tay.
Quân Ngôn Dục nghe lời này, trên mặt nổi lên ý cười:
"Không bằng, liền cho trẫm một phương thức xin lỗi thực lòng đi."
Cái gì? Hạ Diệc Sơ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
Quân Ngôn Dục hai tay ôm mặt nàng, không nói, cúi người về phía trước.
Hạ Diệc Sơ nghi hoặc, không phản ứng. Môi mỏng Quân Ngôn Dục tiếp xúc với canh môi mềm mại của Hạ Diệc Sơ khiến nàng cả kinh trừng lớn hai mắt.
Hạ Diệc Sơ phản ứng lại, ý giận lóe lên rồi chợt biến mất, hai mắt nàng nhíu lại, duỗi tay muốn tát Quân Ngôn Dục một cái. Chính lúc này, Quân Ngôn Dục tách môi nàng ra.
"Quân Ngôn Dục, huynh đây là làm cái gì?!?"
Hạ Diệc Sơ thần sắc lãnh lệ nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Sự việc đêm qua Quân Ngôn Dục làm còn có thể lý giải rằng lúc nhỏ quen làm. Nhưng việc hôm nay, không còn là việc làm lúc nhỏ nữa, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-cong-luoc-lang-tinh-boss/3137817/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.