Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Thật không?"
Quân Ngôn Dục vốn muốn rời thân thể nàng ra, lại dần dần áp tới:
"Muội nói xem, thật không?"
"Huynh buông muội ra là biết thật hay không." Hạ Diệc Sơ ngạo kiều hừ một tiếng, xoay đầu qua một bên.
Quân Ngôn Dục không những không buông, ngược lại còn dùng sức ôm người chặt hơn.
"Nếu là thật, ta biết phải làm sao, ta rất mệt."
Hạ Diệc Sơ hơi sửng sốt, hắn mệt? Rõ ràng mỗi lần gặp mặt, hắn đều bắt lấy nàng oomg ấp hôn hít, lợi dụng ăn đậu hũ sao?
Quân Ngôn Dục cũng không vì thần sắc mê mang của Hạ Diệc Sơ mà ngừng tay, một tay ôm nàng, một tay cầm tay Hạ Diệc Sơ, hướng phía dưới thân mình mà tìm kiếm.
Khi tay chạm đến vật gì đó cứng rắn như sắt, Hạ Diệc Sơ lập tức đen mặt. Trang phục cổ đại này rộng thùng thình, nhất là quần, lại còn có long bào che đi, Hạ Diệc Sơ không nhìn ra bộ vị nào đó của hắn có biến hóa.
Hiện tại,... sờ cũng đã sờ, Hạ Diệc Sơ nếu còn không biết đây là chuyện gì, vậy thì hai chữ ngây thơ cũng không quá không đủ dùng rồi.
"Huynh đừng như vậy." Hạ Diệc Sơ mất tự nhiên xoay đầu, muốn rút tay ra, lại bị Quân Ngôn Dục gắt gao nắm lại.
"Nhật An, giúp ta." Quân Ngôn Dục cúi đầu hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh, lại hôn môi nàng lần nữa.
Ở phương diện này, nam nhân không cần dạy cũng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-cong-luoc-lang-tinh-boss/3137808/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.