Bên ngoài ban công tối đen, càng tốt cho cô che giấu thân phân cùng hành động của mình.
Hạ Diệc Sơ toàn tâm toàn ý tin tưởng Tần Qua sẽ theo lời cô mà làm.
Ngay lúc cửa phòng bên ngoài bị người ta mở ra, Hạ Diệc Sơ đã cầm khăn trải giường từ ban công tầng năm trượt xuống dưới.
Khăn trải giường màu trắng gạo ngoài cửa chợt lóe lên rồi biến mất.
Ba người ngoài cửa và một người khác cầm xâu chìa khóa chạy vào phòng, nhìn qua ban công.
"Không phải ngã xuống chưa?" Một người hỏi.
Một người khác mở đèn pin trên di động chiếu đi chiếu lại ngoài cửa sổ.
"Đây là tầng năm, không phải tầng hai. Có thể cô ta còn trốn trong phòng."
Hai người cẩn thận tìm kiếm trong phòng một lần nữa.
Hạ Diệc Sơ có linh lực hộ thể, làm cô có thể nhẹ nhàng giữa không trung như chim én. Cô sử dụng khăn trải giường như dù để nhảy, giảm bớt áp lực, tiếp đất an toàn.
Hạ Diệc Sơ phủi phủi quần áo, ném khăn trải giường vào bồn hoa.
Bãi đỗ xe rất lớn, đèn đuốc sáng trưng.
Hạ Diệc Sơ cẩn thận lắng nghe âm thanh bốn phía, bước chân lúc nhanh lúc chậm đi về phía cửa ra vào bãi đỗ xe.
Di động rung lên, Hạ Diệc Sơ lấy ra xem, là Tần Qua gọi
"Manh Manh, anh ở cửa bãi đỗ xe, em ở đâu?" "Đừng nóng vội, em an toàn." Hạ Diệc Sơ cười, nhanh chóng chạy tới chỗ Tần Qua.
An toàn? Như thế nào là an toan? Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-cong-luoc-lang-tinh-boss/3137546/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.