Một tuần sau, tình hình giao thông ở thành phố N được khai thông, người qua lại rất đông. Nửa tháng sau, công cuộc tìm kiếm cứu trợ đã hoàn tất.
Tuy nhiên, rất nhiều người bơ vơ, không nhà để về, không chỗ để đi.
Các ban ngành liên quan khẩn cấp triển khai hội nghị đưa ra phương án giải quyết.
Máy móc thiết bị được huy động cùng với tiền tài vật chất quyên góp được dùng để xây dựng lại phòng ốc, nhà cửa.
Động đất lần này cướp đi nhiều sinh mạng, hậu quả là rất nhiều người không có gia đình, người già neo đơn, cô nhi, quả phụ.
Hạ Diệc Sơ tính toán sau khi thành phố N được tu bổ lại, Hạ Diệc Sơ sẽ thành lập một cô nhi viện.
Hiện tại, thành phố N còn chưa trùng tu xong, Hạ Diệc Sơ chỉ có thể để ý tưởng này dưới đáy lòng.
Mấy đứa trẻ mồ côi được chính phủ đưa vào một trung tâm bảo dưỡng, Hạ Diệc Sơ thường xuyên đến thăm bọn chúng.
Mỗi khi đến đây, Hạ Diệc Sơ đều sẽ mang theo bánh kẹo, thức ăn vặt linh tinh cho bọn nhỏ, còn dạy chúng nó ca hát. Quan trọng hơn là, nơi này có khá nhiều bé do Hạ Diệc Sơ và Tần Qua cứu ra, nên bọn chúng đều rất thích hai người.
Hạ Diệc Sơ và Tần Qua đến đều bị bọn trẻ giành trước giật sau ôm đùi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
"Chị Manh Manh và anh Tần tới!"
Không biết đứa trẻ nào thấy Hạ Diệc Sơ và Tần Qua tới, hét to lên như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-he-thong-cong-luoc-lang-tinh-boss/3137509/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.