Chương trước
Chương sau
An Dập hôn mê bất tỉnh khiến Hạ Diệc Sơ sợ hãi kêu lên.

"An Dập? An Dập?!"

Hạ Diệc Sơ nhảy lên nhảy xuống quanh người An Dập nhưng An Dập không có bất kỳ phản ứng gì.

Hạ Diệc Sơ tìm bốn phía, phát hiện trên vách tường có một nút bấm gọi khẩn cấp.

Hạ Diệc Sơ nhảy xuống đất, nhảy dựng lên vươn chân ấn nút.

Hạ Diệc Sơ lại nhảy lên đùi An Dập, đặt chân trước lên tay hắn, phát hiện linh lực ban nãy cô truyền vào vẫn còn trong cơ thể An Dập, nỗi lo lắng tức khắc rơi xuống.

Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, thật nhanh có người mở cửa ra.

"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại như vậy chứ?"

Người mặt áo blouse trắng chạy vào đầu tiên phát hiện ngụm máu đen hốt hoảng. Một người trẻ tuổi theo sau cẩn thận quan sát căn phòng, không phát hiện ra dấu vết gì bất thường, hơi ngờ vực hỏi:

"Có phải do tiêm huyết thanh kia vào nên bị như vậy không?"

Người mặc áo blouse trắng không đồng ý cũng không phản đối, quan sát An Dập, khẽ gật đầu. "Không loại trừ khả năng đó. Nhưng cũng có thể là nguyên nhân khác. Trước mắt đem hắn sang phòng thí nghiệm quan sát tiếp. Tiện thể gọi cho An Thuần tiên sinh, nói rằng cơ thể thực nghiệm có biến đổi bất thường."

Mấy người phía sau theo lệnh mà làm, mở khóa xích cho An Dập, đặt người lên băng ca đẩy ra ngoài.

Hạ Diệc Sơ nhảy lên băng ca theo An Dập, ghé vào trên người An Dập, theo họ vào một phòng thí nghiệm dưới tầng ngầm bệnh viện.

Hạ Diệc Sơ quan sát bọn họ truyền dịch dinh dưỡng cho An Dập, cắm đủ loại thiết bị lên người An Dập, kiểm tra từng chỉ tiêu từ lớn đến nhỏ.

Hạ Diệc Sơ thấy bọn họ không tìm ra nguyên nhân khiến An Dập hộc máu đen, cũng không tìm thấy được linh khí trên người An Dập thì yên tâm hơn.

Cô nhìn đám người mặc áo blouse trắng bận rộn qua lại thì đột nhiên nảy sinh ra một kế hoạch.

- ---------------------------------------

An Dập tỉnh lại đã là vài tiếng sau. Hắn cảm nhận được thân thể mình khác thường, không phải ngồi trên xe lăn nữa.Ánh mắt An Dập hoảng sợ, cứ ngỡ mình đã chết. Vật nhỏ bên cạnh xù lông liếm liếm mặt hắn. Cảm giác ướt át khiến An Dập bình tĩnh lại.

"An Dập, đừng sợ, tôi nói chỉ có mình anh nghe thấy, bọn họ không thể nghe được. Cho nên bây giờ anh chỉ cần nghe lời tôi là được."

"Vừa rồi anh ngất xỉu là do cơ thể quá yếu, tập chất quá nhiều không chịu nổi linh lực tinh khiết truyền vào nên mới ra cớ sự như vậy."

"Ngụm máu đen anh phun ra chỉ là tạp chất trong cơ thể mà thôi, bài xuất nó ra rồi, cơ thể anh mới khỏe lên được. Sau này, tôi sẽ dạy anh một bộ phương pháp tu luyện, về sau anh tự rèn luyện sẽ tốt thôi."

"Bọn họ còn chưa kiểm tra tra tình huống hiện tại của anh bởi vì họ nghĩ anh phun máu đen ra là vì không dung nạp huyết dịch kia."

"Như vậy cũng tốt, chờ sau này anh tu luyện có thể khống chế được linh khí, lâu lâu lại phun mấy ngụm máu, làm cho bọn họ sợ hãi cho rằng máu người và máu yêu xung đột, không thể trộn lẫn. Như thế thì A Li cũng đỡ chịu thêm tra tấn."

"Anh nghe hiểu không? Nếu hiểu rồi thì chớp mắt một cái, không hiểu thì chớp hai cái."

An Dập ngoan ngoãn chớp mắt một cái.

Hạ Diệc Sơ cười, tức khắc dạy cho An Dập phương pháp hấp thụ linh khí trong không khí.

Hạ Diệc Sơ nói xong thì bọn người mặc áo blouse trắng cũng in ra kết quả.

Không có gì đặc biệt cả, như Hạ Diệc Sơ nghĩ, bọn họ không tìm ra nguyên nhân làm An Dập hộc máu, chỉ đành quy về việc tiêm máu yêu vào người mà thôi.

Chờ khi An Dập thật sự tỉnh táo, bọn họ lại đưa An Dập về căn phòng cũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.