Chương trước
Chương sau
Bàn tay to di chuyển trên người Vu Yên, tựa hồ muốn gỡ đai áo của cô ra.
"Hoàng thượng! Lý đại nhân có truyện quan trọng cầu kiến!"
Giữa lúc gay cấn, bên ngoài lại truyền đến giọng nói cao vút của Vương công công, Vu Yên sửng sốt, mà người kia cũng sững lại rồi ngồi dậy, ánh mắt nhàn nhạt quét qua, "Nàng nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong, người kia lập tức ra khỏi tẩm điện, để lại Vu Yên một mình ngồi trên long sàng. Quả nhiên hoàng thượng là hoàng thượng, nếu là nam nhân khác, ôn hương nhuyễn ngọc trong tay như vậy, nhẫn được sao? Xem ánh mắt của hắn, cũng không phải là cực kì ưa thích mình, cùng lắm là có hảo cảm mà thôi. Nhưng lấy tính tình quá mức lí trí của hắn, đột ngột đối tốt với Vu Yên, cho dù nhất kiến chung tình cũng không đến mức như vậy đi?
Không nghĩ ngợi thêm, Vu Yên quay về Thừa Dương điện ngủ, thẳng đến sáng hôm sau.
"Tiểu thư, hiện giờ trong cung khắp nơi đều nói..." Tiểu Lâm ngập ngừng.
Vu Yên ngồi trước gương trang điểm, tay sờ sờ mái tóc mềm như lụa, "Nói ta bị hoàng thượng ghét bỏ?"
Trong cung chưa có Hoàng hậu, các phi tử không cần đi thỉnh an, Thái hậu cũng chỉ yêu cầu đi chào hỏi mỗi sáng mùng một mười lăm, nhưng cho dù là như vậy, tin tức trong cung vẫn được truyền đi nhanh chóng, cô có thể nghĩ đến cánh nhà nhà người người chê cười mình.
Tiểu Lâm nghe vậy, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Người trong cung trở mặt nhanh hơn lật sach, hôm qua còn một câu hai câu tỷ tỷ, hôm nay nhìn thấy nàng còn không thèm liếc một cái.
"Hà tất phải để ý ánh mắt người khác? Người không phạm ta, ta không phạm người là được."
Hôm nay Vu Yên muốn ra ngoài đi dạo, sáng nay lỡ ăn hơi nhiều điểm tâm, ngồi một lúc cũng không tài nào tiêu hết được. Bất quá vừa đi qua Ngự Hoa viên thì đã chạm mặt một đám người.
"Đây không phải là nguyên phi nương nương sao? Như thế nào? Thanh thế lớn như mặt trời ban trưa mà hoàng thượng cũng không ban nổi cho ngươi cái kiệu liễn?"
Lên tiếng là Trang quý nhân mặc cung trang màu lam, thoạt nhìn khí thế không nhỏ, nói xong còn quay ra cười với đám người đứng đằng sau, tựa hồ cười nhạo chuyện Vu Yên bị hoàng thuộng ghét bỏ.
Vu Yên cũng không thèm tránh nữa, người đã đánh đến cửa, sao còn có thể nhường nhịn?
"Ồ? Ngươi là ai? Nhìn thấy bổn cung còn không hành lễ, quy củ đều cho chó ăn rồi sao?"
Dứt lời, đám người sắc mặt biến đổi, nghĩ đến phân vị của nàng, đành làm bộ cong eo hành lễ, lại nghĩ đến việc con gái của một tri huyện nho nhỏ ỷ thế đè đầu mình, tức giận nhưng lại không thể làm gì.
Nhìn Trang quý nhân, loại người tâm cao khí ngạo này ở trong hoàng cung, cung đấu một lần, tuyệt đối không sống quá một tập, "Rảnh rỗi thì về học lại quy củ một lần đi."
Vu Yên vứt cho nàng ta một câu rồi mang theo Tiểu Lâm rời đi.
Nhìn thân ảnh nàng dần dần biến mất ở trong tầm mắt, một đám người đều có chút bất an, Nguyên Phi lần này có thất sủng hay không cũng chưa biết, nếu Hoàng Thượng không thật sự chán ghét nàng, ngày sau chẳng phải là......
"Sợ cái gì, con gái một tri huyện nho nhỏ, bất quá là có vài phần tư sắc mà thôi, thật đúng là đem chính mình đương thành cái gì!" Trang quý nhân vẫn là một bộ vênh váo tự đắc bộ dáng.
Những người khác cũng không có nói nhiều, dù sao hôm nay đắc tội Nguyên Phi chính là Trang quý nhân, đâu có liên hệ gì với bọn họ.
Trở lại Thừa Dương điện, Mộc Miên vẫn là một bộ dáng ưu sầu, tựa hồ cảm thấy chủ tử đúng là thất sủng thật rồi, Vu Yên cũng mặc kệ các nàng.
Thẳng đến lúc chuẩn bị dùng cơm trưa, bên ngoài lại truyền đến "Hoàng thượng giá lâm"!
Nhìn thấy mạt hoàng minh kia, cô chậm rì rì xuống nệm, hành lễ, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Một tay đem nàng nâng dậy, Hách Liên Cẩn đi vào giường ngồi xuống, sau đó liền có cung nhân bưng trà lên, hắn cầm thoại bản trên nệm lên, nhìn nàng, "Cô nương đều thích xem loại sách này sao?"
Ở cổ đại, loại sách truyện như thế này đều không thể đường hoàng mà xem, Vu Yên nhờ Tiểu Lâm trộm giấu một ít, cũng chỉ là một ít truyện xưa của tài tử giai nhân, chưa đến mức xem sách cầm, chưa thôi.
"Trong cung lại không có việc gì có thể làm, thần thiếp cũng chỉ tùy tiện nhìn xem một ít mà thôi." Nàng hơi hơi cúi đầu trên mặt lộ ra một tia ủy khuất.
Đám người trong cung đúng là rất rảnh rỗi, cho nên khắp nơi mới có nhiều tranh đấu như vậy.
Nhìn vẻ ủy khuất trên mặt nàng, Hách Liên Cẩn chỉ là đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, bình tĩnh lật xem quyển sách kia, bỗng nhiên nói: "Đêm qua có việc, không phải trẫm cố ý để nàng ngủ một mình."
Vu Yên nghe vậy hơi trợn mắt, vì sao hắn nói như cô mới là người muốn thị tấm vậy?
"Hoàng thượng đừng lo lắng, thiếp vẫn còn là tiểu hài tử, vẫn là để thiếp đợi thêm hai năm nữa đi."
Mắt hơi nhấc, nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của nàng, Hách Liên Cẩn tiếp tục cúi đầu nhìn về phía thoại bản trong tay, thanh âm thanh đạm, "Vậy thì đợi cho lớn thêm chút nữa đi."
Vu Yên: "......"
Có lẽ là chính mình đầu óc bậy bạ đi Vu Yên không tự giác cúi đầu nhìn ngực mình.
"Hôm nay trẫm có thời gian, cùng trẫm ra ngoài cung một chuyến."
Thấy đối phương xem thoại bản có vẻ rất tập trung tinh thần, Vu Yên nhịn xuống khác thường trong lòng, thò đầu qua bình tĩnh nhìn đối phương, ôn nhu hỏi: "Hoàng Thượng vì sao muốn mang thần thiếp ra cung?"
"Không phải nàng nói ở trong cung nhàm chán?" Đuôi lông mày hắn khẽ nhúc nhích.
Vu Yên cảm thấy Hoàng Thượng không giống như là yêu thích gì mình, chỉ là giống như thích thú sủng nịnh thú cưng mới như vậy, xem ra con đường công lược còn rất dài.
Bất quá nếu có thể ra ngoài cung bồi dưỡng cảm tình, cô tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cái gọi là cải trang vi hành cũng chính là mặc thường phục mang theo hai thị vệ mà thôi, nhưng vừa thấy nhất cử nhất động hai thị vệ kia, cô liền mạc danh cảm thấy đây nhất định là hai cao thủ tuyệt đỉnh.
Ngồi ở trong xe ngựa, lần nữa cảm nhận được ồn ào đông đúc bên ngoài, Vu Yên nhịn không được vén mành lên ngắm vài lần, đột nhiên có chút nhớ nhà.
"Hình Bộ vừa vặn thiếu một Hữu thị lang, có thể cho dượng nàng thử xem."
Thanh âm nhàn nhạt kéo Vu Yên khỏi dòng suy nghĩ, Vu Yên quay đầu lại, đối phương vẫn như cũ không mặn không nhạt ngồi đọc sách, quý khí quấn thân, không nghĩ tới chưa cần cô mở lời hắn đã chủ động "ban thưởng" như vậy, Vu Yên cũng coi như là có qua có lại, ngồi xích lại gần hắn, tay vòng qua ôm lấy cánh tay hắn, nói khẽ, "Tạ ơn hoàng thượng."
Phi tử trong chỉ cần vừa thấy hắn đã mở miệng nịnh hót lấy lòng, đổi lại những người khác, ở vị trí như nàng, chỉ sợ mặt đã vênh ngược lên trời. Mà Vu Yên cũng không có, đây cũng là lần đầu tiên nàng chủ động quay sang nịnh nọt, không biết như thế nào, khóe miệng hắn không khỏi cong lên một độ cung nhàn nhạt.
"Nàng loại trừ những lúc như thế này, ngày thường sao không thấy thân cận với trẫm như vậy?" Hách Liên Cẩn cũng không nghĩ xem Vu Yên vào cung hôm nay mới là ngày thứ hai, lấy đâu ra thời gian mà đi vuốt mông ngựa.
Bốn mắt nhìn nhau, Vu Yên hơi sửng sốt, lập tức lại ôm hắn cánh tay nhẹ nhàng quơ quơ, "Thần thiếp lúc nào cũng thân cận Hoàng Thượng nha. Chỉ là người không có chú ý mà thôi."
Vu Yên cảm thấy một màn làm nũng này quá ghê tởm rồi, nhưng nhìn bộ dáng tựa hồ rất thưởng thức của đối phương, cô lập tức tiến thêm một bước, thò tay ôm lấy cổ hắn, nhân lúc đối phương còn đang ngây người thì nhướn lên hôn lên môi hắn một cái, sau đó vui vẻ nhìn hắn cười đến tít mắt.
Có lẽ là không nghĩ tới nàng còn dám to gan mạo phạm thánh nhan như vậy, Hách Liên Cẩn sửng sốt, xúc cảm ấm áp mềm mại lưu luyến trên bờ môi, nhìn gương mặt đắc ý của nàng, ánh mắt trầm xuống, duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, đem người ôm sát vào lòng, nhìn nàng chăm chú, "Thân cận như vậy không đủ."
Nói xong, người kia cúi đầu phủ lên môi anh đào phấn đạm của nàng, cảm nhận xúc cảm mềm mại ngọt ngào khiến người mê đắm, dường như vô sự tự thông, dùng sức vuốt ve đôi môi phấn nộn, giống như phát hiện một sự vật mới mẻ khiến hắn hứng thú, nghiêm túc thăm dò nghiên cứu.
Cảm giác hoàng thượng này giống như chưa từng thấy nữ nhân, Vu Yên có chút thở không nổi, chỉ có thể dùng sức xô đẩy hắn một chút, "Hoàng thượng..."
Thanh âm kiều mềm tức khắc làm người nào đó dừng động tác, cảm giác không thể không chế làm trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảnh giác, đem nàng buông ra sau đó, liền như vậy ánh mắt thâm trầm ôm lấy nàng an tĩnh một hồi lâu.
~
Đi được một lát thì xe ngựa ngừng lại.
Tốc độ lật mặt của nam nhân tuyệt đối không thua nữ nhân, hoàng thượng lúc này đã khôi phục bộ dáng chính nhân quân tử, giống như người chiệm tiện nghi lúc nãy không phải là hắn, cùng Vu Yên xuống xe ngựa.
Đây là một quán trà, Vu Yên đã từng nghe dì Trương nhắc đến, nghe nói ở đây đều phải đặt trước mới có chỗ, người đến cũng đều là đại phú đại quý.
"Mời khách nhân lên lầu."
Chưởng quấy nhìn thấy khách tới thì lập tức tiến đến nhiệt tình tiếp đón, trong mắt có một tia cũng kính, có thể thấy hắn biết thân phận của Hách Liên Cẩn.
Chỉ là vừa lên lầu hai, hành lang đối diện lại xuất hiện một hình bóng quen thuộc, Vu Yên thầm than, quả nhiên là oang gia ngõ hẹp. Mà đối phương cũng chú ý đến bọn họ, nhìn thấy Hách Liên Cẩn thì sợ tới mức sắc mặt đại biến, lập tức tiến lên, túm người bên cạnh quỳ xuống, "Vi thần...."
"Đây là bên ngoài cung,, Lục đại nhân không cần như thế." Thị về bên cạnh lập tức lên tiếng, nói như vậy cũng là để tránh tầm mắt của người khác.
Nghe vậy, Lục Chí An lập tức đứng lên, nhưng vẫn một bộ dáng vâng vâng dạ dạ như cũ, làm cho Tô Uyển bên cạnh cũng khẩn trương lên, chỉ thấy nam tử đối diện diện mạo tuấn dật bất phàm, một thân y phục đen phong thần tuấn lãng, quanh thân quý khí bất phàm làm người không dám nhìn thẳng, cư nhiên là đương kim hoàng thượng!
Cũng may đường đi cũng không có người nào, nhìn hai người có đôi có cặp vui vẻ dạo chơi chốn chốn, Vu Yên không khỏi cảm thán tiểu bạch kiểm này quả nhiên thấu hiểu tâm tư nữ nhân, dỗ dành thiên kim thừa tướng đến xoanh vòng như vậy.
Quay sang phía Hách Liên Cẩn, "Ta và Tô tiểu thư cũng đã gặp qua, chúng ta còn cùng thích một cây trâm đâu."
Nữ tử đối diện một thân váy lam nhạt, yêu kiều động lòng người, tiến cung liền được phong Phi, lần này tin tức toàn bộ trên dưới đều biết, Lục Chí An tự nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là nhìn nữ tử đối diện vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hắn cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ từng trận mồ hôi, hắn chẳng thể nghĩ tới, bất quá mấy ngày không thấy, đối phương liền nhảy lên thành sủng phi của Hoàng Thượng.
"Thích cái gì thì làm thợ thủ công chế tạo là được." Hách Liên Cẩn kéo tay nàng, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt qua thần sắc khẩn trương trên mắt Lục Chí An, thanh âm thanh đạm, "Ta đã sớm muốn tìm Lục đại nhân tâm sự, kia liền ngày mai đi."
Dứt lời, Vu Yên vẻ mặt khó hiểu, bất quá thị vệ bên cạnh lại có chút đồng tình nhìn tân Trạng Nguyên Lục Chí An, xem ngữ khí Hoàng Thượng, vị Trạng Nguyên này hẳn là đã chọc giận Hoàng Thượng rồi.
Lục Chí An cũng thực khẩn trương, nhưng lúc này cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ gật đầu, ngay sau đó Vu Yên đã bị hắn lôi vào một gian ghế lô ở chỗ ngoặt, để lại hai người đằng sau thần sắc khác nhau.
Vào ghế lô, Vu Yên liền mở cửa sổ nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài, cũng không biết lần sau khi nào có thể ra ngoài, hoàng cung đúng là một chỗ khiến người buồn bực.
Chỉ là không bao lâu, cô liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc bước vào quán trà, Vu Yên có chút hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không, nhưng một lúc sau, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của thị vệ, "Chủ tử, Vương gia tới rồi."
Còn có những người khác?
Vu Yên vừa quay đầu lại, từ bên ngoài bước vào một hình bóng quen thuộc, vãn là khuôn mặt tuấn mỹ vô song ấy, lần nữa bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có một lát dừng lại.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào Vu Yên, Hách Liên Cẩn lập tức buông chén trà, đạm thanh nói: "Khó được hôm nay trẫm rảnh rỗi, mới nhớ ra thật lâu rồi không cùng đệ uống trà."
Chuyện con gái tri huyện Nam huyện được phong Phi đã được đám người trong triều làm ầm làm ĩ lên, Hách Liên Tuyên tự nhiên là cũng biết được. Chỉ là không nghĩ tới vị hoàng huynh này của hắn cư nhiên lại coi trọng nữ nhân mà hắn thích, người này ngày thường không phải không gần hậu cung một bước sao? Hiện giờ lại muốn nhận người thị tẩm, bất quá cũng may, hôm qua hắn có thể cho người ngăn cản, nhưng tối nay thì như thế nào, chẳng lẽ thật sự phải cùng lão yêu bà kia hợp tác?
"Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, thần đệ suốt ngày chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi làm sao có thể so được?" Hắn cũng không ngồi xuống, cúi đầu tự giễu.
Bầu không khí trong phòng tựa hồ có chút quái, Vu Yên nhất thời chưa biết nên phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy vận khí của mình thật là không còn lời gì để nói, tùy tiện ra tay cũng có thể vớt được một vị Vương gia.
"Ngươi cũng không phải là chơi bời lêu lổng, đừng tự coi nhẹ mình." Hách Liên Cẩn nhấp trà, ánh mắt sâu kín nhìn người đối diện.
Cảm giác không khí trong phòng càng lúc càng không đúng, Vu Yên lập tức thành thật ngồi ở bên cạnh bàn, an an tĩnh tĩnh làm một cái bình hoa.
"Thần đệ không rõ ý tứ hoàng huynh." Hách Liên tuyên cúi đầu, ánh mắt không tự giác đảo qua người mà hắn luôn mong nhớ trong lòng.
Nhận thấy được tầm mắt hắn, Hách Liên Cẩn trong lòng có chút không thoải mái, chỉ là đột nhiên giữ chặt Vu Yên tay, ánh mắt sáng quắc nhìn người đối diện: "Lần này tuyển tú có không ít nữ tử ưu tú, trẫm cảm thấy hoàng đệ vẫn luôn trì hoãn không nạp Vương phi không phải chuyện tốt, đích nữ Lễ Bộ Thượng Thư phẩm hạnh đoan chính, trẫm thấy hai người định là một đoạn lương duyên tương xứng."
Dứt lời, Hách Liên Tuyên ánh mắt khẽ nhúc nhích, tầm mắt không tự giác chuyển hướng đến người Vu Yên, mà người ngồi kia cũng không có phản ứng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cảnh trời bên ngoài.
Hách Liên Tuyên bất giác cảm thấy, giống như ánh mắt thanh triệt có thể câu hồn phách của nàng, giống như ý cười nhàn nhạt trên môi nàng, hết thảy đều là ảo giác của một mình hắn.
"Đa tạ hảo ý của hoàng huynh, thần đệ trước mắt còn chưa tính toán thành gia." Hách Liên Tuyên cung kính cúi đầu.
Tựa hồ đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, Hách Liên Cẩn thật không có bức bách hắn, chỉ là nhàn nhạt nói: "Ngươi đã muốn thay trẫm phân ưu, không bằng chuyện lũ lụt Tiền Châu liền giao cho ngươi đi xử lý, như thế nào?"
Đối diện, Hách Liên Tuyên chỉ là dừng một chút, tiếp theo liền nói "Tuân chỉ".
Vu Yên cảm thấy không khí giữa hai huynh đệ này có chút quái, hoàng gia vốn không có cái gì gọi là tình thân, không biết như thế nào, trong đầu cô xuất hiện thuyết âm mưu, trong cốt truyện còn ẩn giấu tuồng kịch tranh quyền đoạt vị?
Lúc này tiểu nhị đem điểm tâm lên, Hách Liên Cẩn lại cùng Hách Liên Tuyên nói chuyện biên quan thiên tai, Vu Yên không định làm tài nữ chen lời gì cả, một mình ăn điểm tâm.
Có lẽ là phát hiện nàng một mình có chút nhạt nhẽo, Hách Liên Cẩn theo bản năng duỗi tay đổ cho nàng ly trà, ôn tồn, "Đồ ngọt ăn nhiều có hại cho thân thể."
Vu Yên tay vẫn cầm điểm tâm, lẳng lặng nhìn người bên cạnh chớp chớp mắt.
Nhìn thấy hành động của hoàng huynh, Hách Liên Tuyên đột nhiên trong lòng có chút không thoải mái, hắn tình nguyện hoàng huynh chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng hoàng huynh này thực tế làm người thực lãnh ngạo, mấy năm nay không nạp hậu cung, tuyệt sẽ không khuất phục triều thần áp bách, nhưng hôm nay hắn cư nhiên sẽ quan tâm người?
"Nhìn cái gì?" Thấy nàng nhìn chằm chằm mình, Hách Liên Cẩn lập tức nhăn mi nhìn nàng.
Vu Yên nâng chung trà lên nhấp một ngụm, hơi nhấc lông mày nói: "Ta chỉ là nghĩ Hoàng Thượng tự mình rót trà, bỗng nhiên muốn uống một ít?"
Nàng mặt mày tràn đầy đắc ý, rốt cuộc cũng chính là hắn cho phép nàng không cần câu nệ, không biết nữ nhân có phải đều được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy, Hách Liên Cẩn chỉ có thể ngăn lại độ cung trên khóe miệng, bày ra vẻ mặt không vui liếc mắt nhìn nàng, người sau cũng cong môi trừng mắt nhìn hắn.
Mà Hách Liên Tuyên vẫn còn đứng trong phòng, hắn siết chặt tay: "Thần đệ còn có việc, cáo lui trước."
Nghe vậy, Hách Liên Cẩn chỉ là bình tĩnh nhìn hắn, "Đi đi."
Lúc đi, Hách Liên Tuyên không tự giác nhìn người kia thêm một lần, sau đó cất bước ra khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.