🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hà Duy sắc mặt không tốt lắm, vốn đang còn có tâm lý may mắn, không nghĩ tới là thật.
"Người này" có thể nói, căn bản cũng không phải là người.
Mà là 'Quỷ' thêm ra đến.
"Thật xin lỗi, tôi cần số tiền kia." La Phục Sinh áy náy nói, "Tôi lúc đầu muốnnói cho mọi người biết chân tướng, nhưng là bọn họ khen thưởng quá nhiều tiền, bà ngoại tôi vẫn chờ tiền chữa bệnh. Tôi không công việc gì, chỉ dựa vào trực tiếp kiếm tiền."
Nhiều tiền như vậy, ai đều động tâm.
Nhưng số tiền kia cùng mệnh so với nhau, ai cũng biết có tâm lý lùi bước.
Trầm Mộc Bạch nhìn mấy người nói, "Hiện tại chúng ta rời khỏi, còn kịp."
Cô ở trong lòng thở dài một hơi, cảm thấy lần này đại khái cũng sẽ không nhìn thấy Ninh Tích.
"Tôi không muốn rời khỏi.." La Phục Sinh bụm mặt áy náy nói, "Tôi rất cần tiền, đêm nay nếu như chúng ta kiếm lại nhiều một chút, bà ngoại tôi liền có thể sớm mổ, bà không thể lại trì hoãn."
Hà Duy thở dài một hơi, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, trầm mặc nói, "Ông ngoại của tôi cũng là chết bệnh, khi đó trong nhà nghèo, hiện tại có tiền, cũng không cứu lại được."
Bạch Lỵ Lỵ chần chờ nhìn mấy người, khóc nói, "Thế nhưng là em sợ, La ca, em muốn về nhà.."
Bạch Lỵ Lỵ chỉ là một tiểu cô nương 18 tuổi, không có hù đến tinh thần sụp đổ liền đã rất tốt.

Bạch Lỵ Lỵ ngồi xổm xuống, ô nghẹn ngào nuốt nói, "Em cho tới bây giờ không biết, trên thế giới còn sẽ có loại vật này tồn tại.. em thực sự sợ.." Sau đó một bên lau nước mắt, một bên sợ hãi nói, "Nó là cái gì em cũng không biết, em vừa nghĩ tới vừa rồi đập bả vai nó, em liền đứng không vững.."
Bầu không khí có chút giằng co.
Trầm Mộc Bạch đưa tay sờ sờ đầu Bạch Lỵ Lỵ, làm im ắng an ủi.
"Như vậy đi." Hà Duy do dự nói, "Tôi lưu lại, mọi người trước ở gần đây tìm quán trọ nhỏ ở, ngày mai tôi lại đưa mọi người trở về."
"Vậy còn anh Hà thần ca ca?" Bạch Lỵ Lỵ ngửa mặt lên, con mắt vẫn là ẩm ướt.
Hà Duy hít một hơi thuốc, "Tôi cùng hắn tiếp tục chơi cái trò chơi này."
"Nhưng là trò chơi bốn góc.. cần bốn người nha." Bạch Lỵ Lỵ nói.
La Phục Sinh thần sắc có chút áy náy, nhưng thực không muốn từ bỏ cơ hội đêm nay này. Bà ngoại La Phục Sinh đối với La Phục Sinh tốt như vậy, đại bá bọn họ đều mặc kệ, chỉ có La Phục Sinh cắn răng hỗ trợ.
"Tôi cũng ở lại đây đi." Trầm Mộc Bạch lấy dũng khí nói.
Cô có tư tâm của bản thân, nghĩ đến Ninh Tích chắc chắn sẽ xuất hiện.
Hơn nữa, nếu không phải là La Phục Sinh ngay từ đầu dâng thuốc lá, nam nhân kia hơn phân nửa là sẽ không bỏ.

"Tinh nghịch tiểu tỷ tỷ.." Bạch Lỵ Lỵ kinh ngạc nhìn cô, sau đó cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
"Manh manh, chúng ta trước đưa em ra ngoài." La Phục Sinh cảm kích nhìn thoáng qua Trầm Mộc Bạch, sau đó đi tìm chìa khóa, dự định trước cùng người xem thông báo một chút.
Bạch Lỵ Lỵ ngửa mặt lên, "Em không đi, số tiền kia em cũng phải có một phần."
Mấy người nhìn ra được, tiểu cô nương không phải là vì tiền, rõ ràng sợ muốn mạng, còn muốn kiên trì.
Bọn họ không khuyên nổi, đành phải đáp ứng.
"Một khi phát hiện cái gì không đúng, liền lập tức đình chỉ trò chơi." Hà Duy nhấn thuốc lá.
Biến mất thêm vài phút đồng hồ, khán giả không giảm trái lại còn tăng, phòng trực tiếp cơ hồ biểu đến mấy vạn người.
Xoát lễ vật còn đang tiếp tục.
Bọn họ lên tiếng chào hỏi, đem cửa gian phòng đóng lại, còn có đèn.
Lần này, vị trí bọn họ đổi cho nhau một lần.
Bốn cái góc, Trầm Mộc Bạch đập là bả vai Bạch Lỵ Lỵ, mà Bạch Lỵ Lỵ dưới một góc chính là Hà Duy, Hà Duy về sau, chính là La Phục Sinh.
Gian phòng lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ, còn có tiếng ho khan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.