🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đám người dần dần tán đi, Trầm Mộc Bạch không cẩn thận uống đến một chén rượu, bây giờ còn chóng mặt đâu.
Cho nên thời điểm Hoa Linh để cho cô ngủ lại, sững sờ một hồi lâu, nhẹ gật đầu.
Thiên Âm thấy anh họ đi rồi, vụng trộm sờ qua đi, "Chị dâu, chị buổi tối hôm nay muôn ngàn lần không thể cùng anh học em ngủ cùng một chỗ nha, bằng không thì chị thanh bạch liền khó giữ được."
Trầm Mộc Bạch mờ mịt nhìn lại, "Chị dâu?"
Thiên Âm ho khan một cái, "Chị nghe lầm."
Cô thấp âm thanh hừ nhẹ, "Cậu cho tôi ngốc sao? Tôi rõ ràng liền nghe được cậu gọi tôi chị dâu." Sau đó mặt ửng hồng tiến tới, "Cậu biết tôi cùng chị họ cậu kết giao sao?"
Thiên Âm cảm thấy chị dâu giống như có điểm gì là lạ, chần chờ nói, "Đương nhiên."
Trầm Mộc Bạch vuốt vuốt huyệt thái dương, "Học tỷ cùng tôi ngủ qua nhiều lần rồi."
Thiên Âm, "!"
Thiên Âm trừng lớn đôi mắt, "Anh họ đem chị ngủ rồi?"
Trầm Mộc Bạch sửa sai nói, "Không phải anh họ, là chị họ."
Thiên Âm, "..."
"Học tỷ rất dê xồm." Trầm Mộc Bạch đem mặt nằm xuống, "Rất xấu, chỉ biết khi dễ tôi." Thiên Âm không biết nên nói những gì, cảm thấy biểu ca đem người lừa gạt thảm như vậy, đều có chút không đành lòng nhìn xuống, thế là lấy dũng khí nói, "Chị dâu, em đã nói với chị, kỳ thật anh họ là nam."
Trầm Mộc Bạch cười ha hả, "Anh họ cậu đương nhiên là nam." Cô ợ một cái, "Cậu có kỳ quái hay không?"

Thiên Âm, ".. Là thật, Hoa Linh là nam, hắn là anh họ em."
Trầm Mộc Bạch lúc này say đến mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa đây, "Học tỷ tại sao có thể là nam đây, cậu nếu là trước kia nói tôi còn tin tưởng, hiện tại cậu có thể không lừa được tôi."
Thiên Âm, "..."
Thiên Âm còn muốn nói chút gì, trông thấy anh họ đến đây về sau, tranh thủ thời gian chuồn mất. Hoa Linh nhìn người một chút, nhéo nhéo gò má người, "Tiểu học muội?"
Trầm Mộc Bạch khẽ nâng lên mặt, "Học tỷ."
Cô đôi mắt có chút ướt sũng, còn rất mê mang, gương mặt còn có chút hồng hồng.
Hoa Linh có chút dở khóc dở cười, thấp thấp nở nụ cười, "Say?"
Hắn khẽ nhíu mày một cái, liền đem người bế lên.
Hoa gia vú Hồng trông thấy, "Thiếu gia, cần giúp không?"
Hoa Linh do dự một chút, "Vú tắm rửa cho cô ấy."
Vú Hồng nhẹ gật đầu.
Hoa Linh từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy người nằm ở trên giường, hắn đi tới, xoay người nhìn chằm chằm người, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt. Sau đó cúi đầu hôn người.
Trầm Mộc Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, vươn tay, "Học tỷ, muốn ôm một cái."
Hoa Linh bên môi ý cười làm sâu sắc, đang chuẩn bị đi qua ôm người, đối phương đứng dậy, ôm lấy, "Ôm công chúa, em cũng muốn ôm công chúa."

Hắn thấp cười nhẹ nói, "Được, ôm công chúa."
Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Em muốn ôm công chúa cho học tỷ." Cô đứng dậy, đứng lên, đi qua ôm người, "Hắc hưu."
Quá nặng rồi.
Cô nghĩ thầm.
Dùng khí lực bú sữa, mặt đều biệt hồng, vẫn không thể nào động.
Trầm Mộc Bạch có chút mất mặt, đành phải đứng dậy nhìn nhìn người,
"Học tỷ, chị có chút nặng."
Hoa Linh cười, "Anh không phải là công chúa, anh là chồng công chúa."
Cô trong lúc nhất thời nghe không hiểu, lại nhìn nhìn người, "Học tỷ, chị thật giống như lại cao lớn."
Hoa Linh vuốt vuốt đầu người, "Cao ra không tốt sao?"
"Có thể là thật kỳ quái nha." Trầm Mộc Bạch nghiêng đầu một chút, khổ não nói, "Nếu là học tỷ dáng dấp quá cao, thì có một mét tám mấy." Cô
Lắc đầu, "Không được, học tỷ như vậy thì tốt."
Hoa Linh khẽ thở dài một cái, ôm người lên giường, đè lên.
Hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.