🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiết mục thời điểm kết thúc, Tạ Tầm mấy người trở về đến hậu trường tháo trang sức.
Được cho biết bản thân có cái em gái đang chờ mình, nam nhân hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói, "Xin lỗi, trong nhà của tôi chỉ có một cái anh trai."
Nhân viên công tác cũng ngốc, "Nhưng là cô bé nói người phải đợi chính là cậu tới."
Ở một bên Thường Nhạc mấy người cũng nhìn lại, cũng là một mặt kỳ quái, "Cô bé này nơi nào đến?"
Nhân viên công tác liền đem chuyện này nói ra, khổ sở nói, "Tôi cũng không biết cô bé làm sao tiến đến, bất quá thoạt nhìn bộ dáng hẳn là nhận biết Tạ Tầm." Dừng một chút, kinh ngạc nói, "Nói không chừng là fan hâm mộ nhỏ của cậu."
Thường Nhạc liền cười, "Tạ Tầm, cậu có thể nha, bé gái đều bị cậu cho mê đảo."
Tạ Tầm nói đừng nói giỡn, sau đó dò hỏi, "Bá gái kia đâu?"
Nhân viên công tác nói, "Ở phía sau đây, tôi mang cô bé tới."
Trầm Mộc Bạch bị mang đi qua.
Cô vừa thấy được Tạ Tầm, liền đi qua ôm lấy đùi người, "Ba!"
Thường Nhạc, "..."
Hàn Mính Tích, "..."
Lâm Tử Thượng, "..."
Nhân viên công tác thì là một mặt tâm tình phức tạp.
Tạ Tầm sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhanh kịp phản ứng, cúi đầu nói, "Tiểu bằng hữu, em kêu ai?"
Trầm Mộc Bạch ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói, "Ba, ba làm sao mới tan tầm nha, con đều đói bụng."

Tạ Tầm kiên nhẫn rất tốt nói, "Anh không phải ba em."
Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Không, ba chính là ba con."
Thường Nhạc cười, "Tạ Tầm, con của cậu đều lớn như vậy sao."
Hàn Mính Tích nói đừng nói giỡn, sau đó nhìn nhân viên công tác nói, "Đứa bé này cô cũng không biết sao, có phải là những người khác mang đến hay không?"
Nhân viên công tác lắc đầu, "Đều hỏi qua rồi, nói chưa thấy qua đứa trẻ này."
Trầm Mộc Bạch nhìn thấy người, "Ba, chúng ta khi nào đi ăn đồ nướng nha."
Tạ Tầm nhìn người, đột nhiên không nói.
Cô bị nhìn thấy lập tức có điểm tâm hư, ôm đùi, mềm nhũn nói, "Con thật đói nha."
Thường Nhạc mấy người lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ.
Trợ lý Hoan Hoan lúc này tới, một mặt thần sắc nhanh khóc lên, "Tầm ca, Tiểu Hoa không thấy."
Tạ Tầm nhìn sang, gằn từng chữ một, "Không thấy?"
Hoan Hoan cũng biết tầm quan trọng của Hamster trắng sữa đối với Tạ Tầm, rất là tự trách áy náy.
"Tầm ca, thật xin lỗi, tôi tìm rất nhiều nơi, cũng không tìm tới."
Vừa nói, nhún nhún bả vai, khóc lên.
Tạ Tầm không nói chuyện, trên mặt ý cười đã sớm không thấy.
Một bên Thường Nhạc nói, "Cô cũng quá không cẩn thận, cô không biết Tạ Tầm cỡ nào để ý con Hamster này sao?"
Hàn Mính Tích hòa giải nói, "Chớ khẩn trương, địa phương nên tìm đã tìm sao?"

Hoan Hoan khóc nói, "Tìm, đều tìm qua, Tầm ca, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không nên đem nó thả ra."
Tạ Tầm vẫn là không có nói chuyện, hướng về một phương hướng khác đi đến.
Nhân viên công tác đều nhớ con Hamster này, cũng cùng theo một lúc hỗ trợ tìm.
Nhưng là vẫn không tìm được.
Thường Nhạc thấy Tạ Tầm sắc mặt có chút không đúng, cẩn thận từng li từng tí nói, "Tạ Tầm, cậu không sao chứ."
Tạ Tầm lắc đầu.
Không khí có chút nặng nề.
Thời điểm, đi ra người đại diện Triệu ca nhìn xem tiểu loli, đem Tạ Tầm mắng một trận.
"Đứa bé này thật không phải cậu đẻ ra?"
Tạ Tầm nói, "Thật không phải tôi, tôi ngay cả yêu đương đều không nói qua."
Thường Nhạc, "..."
Đột nhiên phát hiện bí mật ghê gớm gì rồi.
Trầm Mộc Bạch còn đang trông mong nhìn người.
Thịt của cô.
Thịt của cô.
Triệu ca rất là đau đầu, trừng mắt bé gái nói, "Cháu ở đâu ra, ba mẹ của cháu, đâu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.