Hắn ta đương nhiên là không dám đem con mắt mình moi xuống, vậy hắn ta về sau chẳng phải thành mù lòa.
Nhưng hắn ta làm sao cũng không nghĩ ra Tả Ngộ yêu cầu vậy mà lại là cái này, trong lúc nhất thời sợ hãi lại kháng cự.
Cuối cùng đột nhiên đẩy ra Chu Hạo bên cạnh, từ trên sân thượng thoát chạy ra ngoài.
Ai cũng không biết Tả Ngộ cùng Trần Gia Huy nói cái gì, cũng không thể đoán được Trần Gia Huy lại đột nhiên lâm trận bỏ chạy.
Đang cảm nhận đến đối tượng của Tả Ngộ đổi thành bản thân, Chu Hạo khóc ròng ròng cầu xin tha thứ, "Là Hà Đại Vĩ! Cũng là chủ ý của hắn ta! Tả Ngộ, không liên quan đến tôi không liên quan đến tôi.. Lúc trước tìm cậu cầm tài liệu cũng là chủ ý của Hà Đại Vĩ, không quan hệ với tôi.. Van cầu cậu bỏ qua tôi.. Cậu đi tìm hắn ta, cũng là chủ ý của hắn ta.."
Nhưng Tả Ngộ cũng không có bởi vì câu nói này mà dừng lại bước chân, hắn cứ như vậy từng bước một chậm rãi đi tới.
Cũng bởi vì không cách nào dùng mắt nhìn đến mà là dùng cảm giác đi cảm thụ, người nội tâm sợ hãi mới có thể bị vô hạn phóng đại, Chu Hạo tròng mắt run rẩy kịch liệt lấy, "Muốn thế nào cậu mới có thể buông tha tôi à.. Tả Ngộ.. Lúc trước thực không có quan hệ gì với tôi, cũng là Hà Đại Vĩ xúi giục tôi.. Cậu đi tìm hắn không nên tìm tôi.."
Hắn ta thời điểm nói câu nói này, trong mắt trừ bỏ sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cuu-vot-boss-nam-chu-hac-hoa/723328/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.