Chương trước
Chương sau
Trong mộng cô ăn thành một người đại mập mạp, Hoắc Quân Hàn vẫn là bộ dáng tuấn mỹ làm cho người khác ngạt thở, hắn dùng con mắt màu băng lam nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch, miệng nhếch lên một đường cong lạnh sắc nhọn, thanh âm lạnh giống như trời tháng mười hai, "Cô có vẻ nhìn rất ngon, tôi đã đợi không kịp."
Toàn thân toàn mồ hôi, Trầm Mộc Bạch bất an giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán thấm đầy mồ hôi, trong miệng vô ý thức kêu: "Nóng.. Nóng quá.."
Một cỗ hơi thở lành lạnh đến gần cô, Trầm Mộc Bạch vô ý thức co về phía đó, hai tay nắm chắc đồ vật lạnh băng băng, hai con ngươi vẫn như cũ đóng chặt lại, khuôn mặt nhỏ không tự chủ được cọ xát, thấp giọng nói, "Thật thoải mái.."
Buổi sáng một khi tỉnh dậy Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy thân thể khỏe mạnh kỳ lạ, kỳ quái hơn là, cô không cần nhìn xung quanh liền có thể phát giác trong phòng chỉ có một mình cô.
"Chẳng lẽ ta có kỹ năng đặc biệt?" Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy hạnh phúc tựa như vòi rồng tới quá nhanh.
Hệ thống lạnh lùng cắt đứt vọng tưởng của cô "Cô chỉ là đã thức tỉnh dị năng."
Trầm Mộc Bạch đầu tiên là giật mình, sau đó cao hứng nói với hệ thống: "Ta có dị năng? Là dị năng gì? Có phải hay không rất ghê gớm?"
Hệ thống: "Là lực lượng dị năng."
Cái tên này nghe xong lên liền cảm giác lai lịch tương đối lớn, thế là Trầm Mộc Bạch gọi hệ thống giải thích một phen.
Có được lực lượng dị năng so với người bình thường khí lực lớn hơn không ít, về phần trình độ tùy từng người mà khác nhau, dị năng giả có sức mạnh có thể nhấc lên mấy trăm cân mấy ngàn cân đồ vật.
Nghe xong hệ thống giải thích Trầm Mộc Bạch hướng về phía vách tường kích động "Ta có thể hay không giống phim khoa học viễn tưởng trên tv ở trên tường đấm ra một lỗ thủng?"
Hệ thống: "Cô thử xem."
Thế là Trầm Mộc Bạch thử, nắm đấm hướng về phía vách tường liền đánh tới.
Sau đó Trầm Mộc Bạch đau nhức gào khóc, cô đau đến nước mắt đều chảy.
"Mi lại dám gạt ta."
Hệ thống "Tôi chỗ nào gạt cô?"
Trầm Mộc Bạch nước mắt lưng tròng.
"Mi kêu ta thử xem, không phải là gạt ta sao?"
Hệ thống nói tôi cũng không nghĩ tới cô như vậy ngốc bạch ngọt a.
Ngay lúc hai người đang cãi nhau, Hoắc Quân Hàn đã trở về.
Ủng da màu đen trên mặt đất ma sát ra thanh âm đặc thù, người tới đưa hai con mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch, thẳng đến đi đến trước mặt cô.
"Đứng lên."
Thanh âm lành lạnh vang lên, Trầm Mộc Bạch đứng lên, nhìn Hoắc Quân Hàn quay người kèm theo một câu: "Đi thôi."
Đi? Đi đâu?
Trầm Mộc Bạch một mặt mơ màng, bất quá nghĩ đến bản thân đối với nam chính mà nói còn có giá trị lợi dụng, đi một lát cũng sẽ không sảy ra vấn đề lớn gì, liền ngoan ngoãn đi theo.
Trên đường phố trống trải đìu hiu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thi thể Zombie máu thịt be bét, tiếng gió vun vút lộ ra càng chói tai, một cỗ mùi vị tĩnh mịch lan tràn trong không khí.
Hoắc Quân Hàn đi ở đằng trước, một thân áo khoác màu đen bao trùm thân thể thon dài thẳng tắp, mái tóc màu đen bị gió thổi có chút lộn xộn, bước chân không nhanh không chậm, khí tức cao quý sạch sẽ, cùng mọi thứ chung quanh đều lộ ra không hợp.
Trầm Mộc Bạch có chút thở hổn hển đuổi theo bước chân hắn, âm thầm trừng mắt liếc đôi chân dài.
"Làm sao chậm như vậy?" Hoắc Quân Hàn xoay người, dùng giọng nói lành lạnh, mang vẻ một chút không kiên nhẫn.
Trầm Mộc Bạch kém chút thốt ra câu ahihi có câu này ta nhất định phải nói, may mắn cô kịp thời nuốt xuống.
Nâng người lên hít một hơi thật sâu, hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.