Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
"Còn có một câu, chính là khi ta không còn ở đây nữa, chàng nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân!"
Nói xong câu này, Tô Linh Nhi lập tức khép lại đôi mắt, hai tay vô lực rũ xuống dưới.
"Nhu Nhi, Nhu Nhi, nàng đừng rời khỏi ta!"
"Nhu Nhi, chuyện gì ta cũng đồng ý với nàng, nhưng chuyện cuối cùng nếu không có nàng bên cạnh thì ta làm cách nào để sống tốt đây?"
"Aaaaaaaaaaaaaaaa............!"
Mạc Ly cực kỳ bi ai gào lên.
Ôm thân thể Tô Linh Nhi dần lạnh lẽo quỳ trên mặt đất.
Vô số giọt mưa rơi xuống, ở trong đêm tối va đập vào ngói như khúc nhạc ly biệt đầy đau thương.
Thật lâu thật lâu về sau, có đôi khi Mạc Ly một người ngồi ở dưới tàng cây hoa lê ngẩn người, đêm hôm bức vua thoái vị đó ai mới là người thắng?
Mạc Càn? Mạc Lâm? Hay là hắn?
Người thắng cuộc, cũng không phải hắn!
Giang sơn, mỹ nhân.
Hắn đều không cần!
Hắn chỉ cần người con gái trong kí ức kia, đứng dưới tàng cây nở đầy hoa lê nhìn hắn nở nụ cười thật tươi.
Tên hắc y nhân sau qua trình tra tấn, cuối cùng cũng khai ra Nạp Lan Tĩnh Vận.
Cho đến một khắc kia, Nạp Lan minh đức ruốc cuộc mới hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của Tô Linh Nhi ngày hôm đó, nàng là sợ sau khi Mạc Ly đăng cơ, Nạp Lan gia sẽ bởi vì chuyện Nạp Lan Tĩnh Vận gây ra mà bị Mạc Ly chèn ép dẫn đến diệt tộc!
Qua đêm đó, Mạc Ly bạc trắng mái đầu.
Nhưng ở trước mặt mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-thien-than-thu-99/749010/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.