Edit: Linhlady Beta: Phuongman48 "Lớn mật!" Mạc Ly tức giận đập tay xuống bàn. Chỉ có điều, những người quen thuộc của hắn đều biết Mạc Ly hắn nếu thực sự tức giận thì sẽ không nói một lời. Mà hiện tại, Mạc Ly không chỉ đập xuống bàn, thanh âm còn ngột cất cao vài độ. Cái này chỉ có thể chứng minh Mạc Ly hắn...... Chột dạ! "Phải không?" Tuyết Mạn Nguyệt mở miệng hỏi ngược lại. Thấy thế, Mạc Ly lạnh lùng nói: "Xem ra ngươi đã quên ước định giữa chúng ta, như vậy ngươi cũng không cần ở lại trong phủ Thái tử nữa!" Dứt lời, Mạc Ly liền đứng lên, ngay sau đó ở trong Say Mê Các xuất hiện hai hắc y nhân, tiến lên bắt Tuyết Mạn Nguyệt, như muốn mang đi. Không biết vì sao, Tuyết Mạn Nguyệt vẫn luôn ở trong phủ Thái tử vâng vâng dạ dạ giờ phút này lại như là tiêm máu gà, gân cổ lên hô: "Nếu Thái tử nói không thích trắc phi, vì sao mỗi khi ngủ lại vào ban đêm ở nơi này của nô tỳ đều gọi nhũ danh của trắc phi." Nhũ danh của nữ tử sẽ không dễ dàng nói cho người khác. Khi chưa xuất giá chỉ có cha mẹ người thân biết. Sau khi xuất giá, cũng chỉ có trượng phu biết. Mạc Ly xoay người mở miệng nói: "Chậm đã!" Hắc y nhân ngừng động tác trong tay lại, ngay sau đó phi thân biến mất ở Say Mê Các. "Như vậy bổn Thái tử hỏi ngươi, nhũ danh của nàng là gì?" Khóe miệng Tuyết Mạn Nguyệt tràn ra một nụ cười sáng lạn, nhẹ mấp máy môi đỏ. Sau khi nghe hai chữ quen thuộc, cả người Mạc Ly đều sửng sốt. Hắn vậy mà yêu nàng yêu đến mức nằm mơ đều phải kêu tên nàng! Đây là vì sao?! Rốt cuộc là vì sao?! Vừa nghe Tuyết Mạn Nguyệt nói, khí thế của Mạc Ly lập tức suy sút rất nhiều. Hắn chậm rãi đứng dậy, cũng không quay đầu lại nói: "Đừng quên ước định giữa hai người chúng ta, làm tốt Tuyết lương viện của ngươi, chuyện khác không cần ngươi quản!" Bên kia, Tô Linh Nhi sau đi khỏi Say Mê Các sau liền đi về Thanh Lê Viên. Dọc theo đường đi, Thước Nhi đều ở vào một loại trạng thái chim sợ cành cong. "Tiểu thư, Thái tử nghe được ngài nói có thể tức giận hay không?" "Xong đời, ngộ nhỡ Thái tử tức giận chúng ta khẳng định không có ngày lành mất." "Người nói đại tiểu thư cũng thật là, rõ ràng cùng tiểu thư là thân tỷ muội, vì sao không giúp người nói mấy câu, để Thái tử lại đây nhìn ngài một cái." ...... Thước Nhi khi nhắc tới đến Nạp Lan Tĩnh Vận trong lời nói tràn đầy oán giận. Tô Linh Nhi sau khi thấy Mạc Ly ngày hôm nay đột nhiên cảm thấy nguyện vọng của ký chủ lần này cũng không đơn giản giống như nàng tưởng. Dựa theo ký ức kiếp trước, trong phủ Thái tử chưa từng xuất hiện nhân vật Tuyết Mạn Nguyệt này. Hôm nay nàng chính mắt nhìn thấy Tuyết Mạn Nguyệt mới đột nhiên nhớ tới điều này. Một người sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, cảm thấy vô cùng xa lạ, nếu đối với người khác mà nói loại cảm giác này hết sức bình thường, nhưng mà đối với nguyên chủ có được ký ức hai đời, Tô Linh Nhi cảm thấy chuyện này quá không bình thường. Thế nhưng, nhiệm vụ lần này mấu chốt có lẽ sẽ ở trên người Tuyết Mạn Nguyệt. Trở về Thanh Lê Viên, Tô Linh Nhi ăn cơm xong, đi cả một ngày, có chút ủ rũ, rửa mặt xong liền đi ngủ. Một đêm vô mộng, ngày hôm sau, Thước Nhi hầu hạ Tô Linh Nhi rửa mặt xong, lại tìm tới một cái áo bông màu xám trắng, thấy thế, Tô Linh Nhi cau mày: "Tìm cho ta một cái Áo lông màu sắc ấm áp chút, sau đó ở trong hồi môn của ta lấy một bộ trang sức." "Tiểu thư, ngài muốn làm gì a!" Nghe vậy, Tô Linh Nhi nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Thước Nhi. "Nói ngươi lấy thì đi lấy đi!" Thước Nhi tuy rằng không biết Tô Linh Nhi muốn làm cái gì nhưng vẫn lấy ra một cái áo bông màu hồng tím, lại tìm tới một cái áo ngoài bằng gấm, mặc vào. Tô Linh Nhi nhìn khuôn mặt của mình trong gương đồng, sau đó đứng lên quay sang Thước Nhi nói: "Cầm đồ, chúng ta đi!" 21.9.2018
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]