“Bạch Trí, sao lại không nói chuyện?” Phong Quang nghiêng đầu hỏi hắn, nhưng lập tức lại ngọt ngào cười nói: “Quên đi, anh không nói lời nào cũng tốt.”
Hai tay cô nâng mặt hắn, hơi hơi cúi người, một nụ hôn mềm dịu dừng lại trên khóe môi hắn.
Cảm xúng Bạch Trí lập tức ngừng lại.
Một cái hôn khẽ rất nhanh chấm dứt, cô cười đứng vững. “Lần nào cũng đều do em chủ động, thân là một cô gái em cảm thấy thật khó nói a.”
“Cô cái gì cũng đừng làm sẽ không khó nói nữa.”
Bạch Trí lạnh lùng nói xong, chuẩn bị đứng lên thì đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng la to: “Cẩn thận!”
Phong Quang nhắm hai mắt cúi thấp người ôm chặt lấy hắn, đem đầu của hắn bảo vệ trong ngực mình, cùng lúc động tác của cô vừa mới xong, một cái chậu hoa liền nhah chóng rơi xuống bên cạnh họ vỡ tan thành trăm mảnh.
Đầu của một người đàn ông ló ra từ cửa sổ lầu bốn của tòa cao tầng, “Xin lỗi, không có đập lên đầu của hai người chứ!?”
Phong Quang buông Bạch Trí ra, ngửa đẩu chống tay tức giận nói: “Chú à, ông chăm sóc hoa thì cẩn thận một chút không được à, biết tôi là ai không hả? Đập một cọng tóc của bản tiểu thư ông cũng đền không nổi!”
“Thật sự xin lỗi, không cẩn thận làm nó rơi xuống.” Người trên lầu khẩn thiết xin lỗi.
“Ông!... Ai, anh đừng kéo em đi!” Phong Quang còn muốn cùng ông chú vụng về kia ầm ỹ vài câu, kết quả Bạch Trí bên cạnh lại kéo tay cô đi, cô phát hiện xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/188395/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.