Lúc này Phong Quang thật sự rất yên tĩnh, sau khi bị Bạch Trí ôm lên xe, bả đầu cô liền hướng qua chỗ khác, không cho Bạch Trí nhìn đến biểu tình của cô, nhưng cô dường như quên mất là cửa kính thủy tinh sẽ phản chiếu gương mặt của cô.
Một con người kiêu ngạo sẽ không để người khác nhìn thấy mình khóc, Bạch Trí rất hiểu loại cảm xúc ấy, nhưng, loại cố chấp này ở trên người cô tại sao lại khiến hắn cảm thấy rất muốn cười đây? Đại khái là mỗi người đều có thói hư tật xấu là thích nhìn người gặp họa.
Nhưng cô không om sòm làm hắn cảm thấy có chút không quen.
Bạch Trí cởi áo khoác ra ném lên người cô, áp lên mặt cô, cô lập tức kéo áo làm lộ đầu ra, Bạch Trí thản nhiên nói: “Không muốn tôi nửa đường đem cô ném xuống thì đừng để tôi nhìn thấy mặt cô.”
Phong Quang bất động.
Bạch Trí thu hồi tầm mắt, quả nhiên, không nhìn thấy gương mặt cô liền cảm thấy thoải mái hơn, nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế phóng tới hai chân trần của cô. Bàn chân nhợt nhạt tinh tế bởi vì đi trên mặt đất mà dơ bẩn không ít, nhất là vệt màu đỏ ở gót chân đó, thật sự… rất chướng mắt.
Một cuộc điện thoại gọi đến, Bạch Trí cuối cùng cũng có lý do đem ánh mắt chuyển đi, hắn tiếp nhận cuộc gọi, bên kia là boss của hắn Tống Mạch.
Giọng nói của Tống Mạch ẩn chứa cao ngạo không ai bì nổi, “Bạch Trí, cậu đang ở đâu?”
“Trên đường trở về từ ngoại ô.”
“Ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/188390/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.