Edit: Nhi HuỳnhPhong Quang lạnh giọng, “Chuyện này, không cần anh lo.”
“Tôi cũng không muốn lo thay cô nha.” Ngu Thuật nhún nhún vai, “Hạ Phong Quang,cô nên tin là, trên đời này có vài người có giác quan thứ sáu mạnh hơn mấy trăm lần so với người thường, tốc độ của nó có thể vượt qua thời không, do đó có thể nhìn đến một ít đoạn ngắn trong tương lai.”
“Ngu Thuật…” Phong Quang co rút khóe miệng, “anh đừng nói với tôi là anh có thể biết trước tương lai.”
“Có muốn cá với tôi không, phim của chúng ta, ngày mai cũng không có cách nào quay một cách bình thường.”
Phong Quang nghĩ tới An Ức, lãnh đạm phun ra hai chữ, “không cá.”
“Vậy đúng là tiếc thật.” Hai mắt Ngu Thuật lộ vẻ u buồn, không thấy chút tiếc nuối, “Hạ Phong Quang, gần đây cô rất là nguy hiểm, tự bảo trọng đi.”
“anh muốn nói với tôi là anh nhìn thấy tương lai tôi sẽ xảy ra chuyện.”
Ngu Thuật lắc đầu, “Tôi nhìn không tới, chỉ là có trực giác, cô sẽ có nguy hiểm, tự cầu nhiều phúc đi, nếu không ảnh hậu có thể nổi danh cùng với tôi lại sắp thay người, aiz, đau lòng a, mỹ nhân từ xưa như danh tướng, nhân gian không gặp được người đầu bạc…”
Giống như không hiểu ra làm sao, Ngu Thuật sau khi lắc đầu than thở, cũng khônghiểu sao đi mất.
“Đúng là có bệnh.” Phong Quang lạnh mặt nói.
Nhưng bề ngoài cô có bao nhiêu không quan tâm, đáy lòng liền có bao nhiêu khủng hoảng, cô vốn nghĩ Ngu Thuật chỉ là một người có mặt ngốc nghếch, lại không nghĩ rằng anh ta dường như cũng cất giấu rất nhiều bí mật, hơn nữa không thể phủ nhận, một lời đó, thành công dọa sợ cô.
Con người luôn là như vậy, thà tin là có, không thể tin là không, khi một người nói làcô sẽ chết, cô có thể cười nói hắng trâng tráo, mà khi người thứ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469841/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.