“Này? cô gái này…” Đạo trưởng đó bỗng nhiên đi đến chỗ Phong Quang, hắn nhìn Phong Quang một lượt từ đầu tới chân, lại bấm bấm ngón tay, lắc đầu rất là nặng nề.
Phong Quang bị hắn nhìn mà ngấm ngầm sợ hãi, tâm tưởng chẳng lẽ hắn phát hiện ra An Ức? Trái ại, An Ức cực kỳ bình tĩnh.
Liễu Hàn vội vàng hỏi: “Đạo trưởng nhìn ra Phong Quang nhà chúng tôi có gì sao?”
“Ấn đường cô gái này biến thành màu đen, nhìn ngược lại thì mệnh không còn lâu.”
“… Cái gì?” Phong Quang mơ hồ.
“Người có tam trấn hỏa, tôi thấy cô gái này đã tắt đi hai hỏa, e là sẽ nhìn thấy một ít thứ mà người thường không thể nhìn thấy được, hơn nữa ma khí trên người của cô gái này rất thịnh, dương khí không đủ, một hỏa cuối cùng này, sáng sáng tối tối, là tưởng tắt mà chưa tắt, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Phong Quang bị mấy lời này hù đến sửng sốt, cô hẳn nên không tin, nhưng tên lừa đảo này nói vài chuyện lại thực sự phù hợp với tình trạng của cô hiện giờ, ví dụ như nói cô có thể nhìn thấy ma, lại như nói cô hiện tại cùng ma… Khụ, “trộn lẫn”, nên cái gọi là ma khí cực thịnh trên người cô cũng có thể là thật.
cô mất tự nhiên khụ một tiếng, chỉ chỉ Lạc Thần Hi, “Nói tôi thảm như vậy, vậy nhìn côấy một chút đi.”
Lạc Thần Hi ngây người.
“Ừm, nếu là nói cô gái này…” Đạo trưởng lại bấm đốt ngón tay một phen, “Tam trấn hỏa tắt mất một hỏa, không có họa đổ máu, gần đây lại có hồng loan tinh động.” (!)
(!) Mệnh đào hoa
Lạc Thần Hi nhẹ nhàng thở ra.
Đạo trưởng lại nhìn về phía Phong Quang, “Tôi thấy, cô vẫn nên quan tâm chuyện của mình mới đúng, tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-cong-luoc-nu-phu-co-doc/1469839/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.